Chương 16: Ba không nói gì cả....

Mì của Nhan Thiến được đưa lên rất nhanh, cô đang tập trung ăn mì, khi nghe thấy điều này liền ngẩng đầu nhìn bà ta một chút, sau đó lắc đầu nói:"Ba không nói gì cả."

“Ông ấy có tức giận hay không?” Triệu Điềm lại hỏi.

Nhan Thiến nghĩ thầm: Hai người cãi nhau, ba có thể không tức giận sao? Hơn nữa những vấn đề như này sao lại hỏi cô chứ, cô cũng lười đứng ra để hoà giải.

Nhưng nghĩ đến việc bản thân cùng ba ba ôm nhau dưới cây cầu đá để sưởi ấm, tâm tình Nhan Thiến lại có chút phức tạp. Nếu không phải sự cố ngoài ý muốn lần này, cô và ba sẽ không bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy.

Khuôn mặt của Nhan Thiến nóng lên suy nghĩ: Đây có tính là bí mật giữa cô và ba ba không?

Cuối cùng cô nhìn Triệu Điềm, nói:

"Con không rõ lắm, ngày thường ba ba không phải vẫn luôn là bộ dạng giống như thế sao.”

Thấy hỏi cô cái gì cũng không biết, Triệu Điềm quyết định không nói chuyện với cô nữa, quay lại giáo huấn Nhan Hạo một phen.

Mãi cho đến khi bữa tối kết thúc cũng không thấy Nhan Tê Trì đến. Nhan Thiến sau đó mới biết được, hoá ra ba ba đã gọi điện nhờ nhà ăn mang đồ ăn đến cho ông, ông ấy cũng gọi một suất mì súp thịt bò.

Sáng hôm sau, Nhan Thiến thức dậy rất sớm, dù sao thì ở đây cũng là một nơi xa lạ nên cô không thể nào ngủ ngon được.

Rửa mặt xong, thấy phong cảnh bên ngoài cũng không tồi, Nhan Thiến liền đem bài tập cùng ghế dựa trong phòng đến dưới bóng cây trong sân, tính toán ở bên ngoài vừa làm bài thi vừa thưởng thức phong cảnh.

Tuy nhiên, khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài được bao lâu, cô vừa làm xong hai bài thi môn toán, Nhan Hạo đã thức dậy. Sau khi rời giường cũng không rửa mặt, mặc bộ đồ ngủ chạy ra sân chơi. Nhan Thiến bảo cậu nhóc đi đánh răng rửa mặt nhưng cậu căn bản không để ý, không biết tìm đâu ra được một cây gậy trúc mảnh mai, chọc chỗ này chọc chỗ kia, không ngừng phát ra âm thanh lách cách…

Cuối cùng, cậu nhóc thậm chí còn giơ gậy trúc bắt đầu gõ vào cái cây bên cạnh Nhan Thiến, làm cho lá cây xào xạc rơi xuống, phủ lên đầu cả hai người.

Nhan Thiến rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, lớn giọng hét lên:

"Nhan Hạo, em mau dừng tay lại!”

“Không, em không dừng!” Nhan Hạo nói rồi tiếp tục dùng gậy trúc hung hăng đập vào cành cây trên đầu.

Nhan Thiến vươn tay muốn giật lấy, nhưng cậu nhóc đã nắm chặt lấy gậy trúc và hét lớn:

"Mẹ ơi, mẹ ơi!!"

Giọng Triệu Điềm rất nhanh từ trong phòng truyền ra:

"Làm gì mà sáng sớm đã cãi cọ ầm ĩ như vậy hả?”

Nhan Hạo lớn tiếng tố cáo:

"Mẹ, chị muốn cướp cây gậy trúc của con."

Nhan Thiến hít một hơi thật sâu, buông cây gậy trúc, quay người lại thu dọn bài thi của mình. Nhan Hạo, người không bị cản trở lại tiếp tục gõ cành cây một cách vui vẻ, cho đến khi mặt đất phủ đầy những cành cây bị gãy và lá rụng.