Chương 2: Đi du lịch 11.10

Nhan Thiến nói: “Con có thể ở nhà làm.”

Triệu Điềm bỗng vỗ bàn một cái, cả giận: “Cả nhà ra ngoài chơi mà không dẫn theo con, người khác sẽ nghĩ mẹ như thế nào? Sẽ nói mẹ trọng nam khinh nữ, không thèm quan tâm tới con?”

Nhan Thiến: “…”

Nếu đã không cho phản bác thì ngay từ đầu đừng hỏi cô còn hơn, chẳng phải vậy sẽ tốt hơn sao!

Triệu Điềm thấy con gái không còn ý kiến nữa lại quay đầu nhìn Nhan Tây Trì.

Hiển nhiên Nhan Tây Trì cũng bị chọc cho đau đầu, sắc mặt không dễ coi lắm.

Ngón tay thon dài của ông hơi giật giật, gấp tờ báo trên tay lại sau đó đứng lên: “Tùy bà sắp xếp.”

Nói xong ông cũng không quay đầu lại mà đi thẳng lên cầu thang, xem ra là định tới phòng làm việc trên tầng hai.

Đó là địa bàn dành riêng cho ông, vùng đất thanh tịnh tuyệt đối.

Việc đi chơi ngoại thành cứ được quyết định một cách hài hòa vui sướиɠ như vậy.

Nhan Thiến lo lắng mình không có đủ thời gian nên mang cả mấy chục bài thi theo.

Đợi khi cô chuẩn bị đặt balo chứa đống bài thi vào đuôi xe cô mới phát hiện bên trong đã bị hành lý của mẹ cùng với đồ ăn vặt của em trai chát đầy, vốn không còn đất cho balo dung thân.

Cô chỉ có thể ôm balo ngồi ở hàng sau. Mà ngay cả chỗ ngồi hàng sau cũng đã bị Nhan Hạo rải đầy đồ ăn vặt.

Dọc theo đường đi, mẹ và em trai vừa nói vừa cười, hài lòng không gì sánh được.

Ba ba im lặng lái xe, hệt như một tài xế chuyên nghiệp kỹ thuật cao siêu.

Mà Nhan Thiến thì chìm trong im lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, biến mình thành một bức tượng điêu khắc có cảm giác tồn tại cực thấp.

Cho dù đã trở về cái nhà này được gần hai năm nhưng Nhan Thiến có vẻ không hợp với nó.

Bởi vì ba mẹ bận công việc nên Nhan Thiến mới hai tuổi đã bị đuổi về nhà ông bà nội, sống chung với hai người.

Mãi cho tới khi tốt nghiệp cấp hai cô mới được ba mẹ đón về thành phố ở.

Hơn mười năm tình thân đã mất đi không phải thứ muốn bổ sung là có thể bổ sung được.

Mẹ cường thế, ba thờ ơ, hoàn cảnh gia đình như vậy khiến Nhan Thiến cảm thấy khó có thể thích ứng.

Nếu có thể, Nhan Thiến thật sự muốn trọ luôn trong trường không về nhà, như vậy thật sự tốt với tất cả mọi người.

Bọn họ có thể yên tâm sống mà cô cũng có thể yên tâm học tập.

Nhưng mẹ lại không đồng ý, bà ấy sợ bị người ngoài nói bản thân đối xử không tốt với con gái.

Nhan Thiến cảm thấy buồn cười. Mẹ có suy nghĩ như vậy đủ để chứng minh trong lòng bà ấy có chột dạ.