Chương 4: Làm sao để trở về bây giờ???

Cô đoán sỡ dĩ mà ba cô lại đưa nước cho cô như vậy, là bởi vì có một chút xíu liên quan đến việc "Người hoạn nạn có cùng chung cảnh ngộ với mình", rốt cuộc thì hai người bọn họ đều bị người ta bỏ rơi, nhưng mà nếu như so với vấn đề cô có bị dọa sợ hay không, Nhan Thiến lại càng quan tâm đến một vấn đề khác hơn, cô nhỏ giọng hỏi:"Ba ba, chúng ta … Làm sao để trở về bây giờ?"

Nơi này cách Nông Gia Viện nửa tiếng đồng hồ chạy xe, nếu như đi bộ trở về cũng không thể được, bởi vì chỗ này cũng không phải địa điểm du dịch, cũng rất ít người sinh sống ở chỗ này, cũng không có bất cứ một loại phương tiện giao thông công cuộc nào gần đây.

Nhan Tê Trì suy nghĩ, sau đó nói:

"Để ba gọi điện thoại kêu người đến đón hai chúng ta."

Bản thân ông là một giáo sư ở trường đại học, Nhan Tê Trì giơ tay nhấc chân đều tỏa ra phong độ của một người có học thức cao, nói chuyện cũng lộ ra một loại khí thế khá lạnh nhạt, không nhanh không chậm, rất giống với phong thái của những người thâm tàng bất lộ.

So với người mẹ vô cùng mạnh mẽ kia của cô, thì ba ba đối với Nhan Thiến mà nói, cô tự cảm thấy thân thiết hơn một chút, bởi vì những năm tháng mà cô sống ở quê nhà với bà nội và ông nội, chỉ cần đến thời gian nghỉ đông hay nghỉ hè, thì ba ba đều sẽ bớt thời gian về nhà ở mấy ngày, về thăm cô và ông bà nội, tuy rằng cũng không ở lại quá lâu, nhưng mà ít nhất vẫn còn sự tồn tại trong trí nhớ của Nhan Thiến, sẽ không để cho cô nghĩ rằng bản thân là một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ.

Cuộc trò chuyện vô cùng đơn giản của hai ba con đến đó là kết thúc, không khí lại quay về yên tĩnh nặng nề như lúc đầu.

Lúc này làn gió lạnh mát rượi đột nhiên thổi qua, làm cho Nhan Thiến cảm thấy thoải mái mà híp mắt lại, cô bỗng nhiên lại cảm thấy, bị mẹ cô bỏ rơi ở đây cũng khá tốt, ít nhất cũng sẽ không còn người nào ở bên tai cô ồn ào, toàn bộ thế giới xung quanh trở nên thanh tịnh yên ắng!

Ba ba có khả năng là cũng có cảm nhận giống như cô, cho nên ông cũng không phải quá sốt ruột để gọi điện thoại cho người đến rước hai bọn họ, mà là đưa mắt ngước nhìn về nơi xa xăm, dù bận rộn nhưng mà vẫn ung dung đứng đó ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp nên thơ bên bờ sông này.

Bộ dạng yên bình tĩnh lặng của ông ngay lúc này, làm cho Nhan Thiến không thể nào không hoài nghi, là mới vừa rồi có phải là ông đang cố ý cãi nhau với mẹ cô, sau đó làm cho mẹ cô cảm thấy tức giận rồi bỏ đi, để cho bên tai của ông có thể yên tĩnh?

Đúng là có chút giống như âm mưu được lên kế hoạch sẵn.

Thu hồi những phỏng đoán lung tung rối loạn ấy, Nhan Thiến lấy điện thoại của mình ra chụp hình, cô thầm nghĩ nếu như bọn họ đi ra ngoài để thư giãn, vậy thì cô sẽ vui chơi một cách thật vui vẻ, vừa có thức ăn có đồ uống còn không có mẹ cô ở đây, đây là một việc vô cùng tuyệt vời đối với cô ngay lúc này.

Dù sao bầu trời có sập xuống ngay lúc này, thì cũng sẽ không rơi xuống ngay đầu của cô.