Chương 1: Người muốn mời Hoài Thu trang điểm đếm không xuể

Tuyết tháng 12 từng hạt từng hạt rơi phiêu diêu trong gió. Tuyết trên đường đã được lao công quét sạch, chất thành từng đống hai bên đường, nhìn từ xa trông như hai ngọn núi.

Cơn gió buốt thổi qua khiến không khí trở nên lạnh hơn, càng khiến con người không cách nào lấy lại nổi tinh thần.

Hoài Thu khịt khịt mũi, chỉ cảm nhận được khí lạnh xộc thẳng vào mũi.

Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân chậm rãi, từ trước cửa nhà cô đi qua.

Đi xuống dưới lầu.

Hai phút sau, Hoài Thu xoa xoa chiếc mũi vì quá lạnh mà không cử động được của mình, rồi đóng cửa sổ với vẻ mặt không biểu cảm.

Ngay sau đó liền có tiếng gõ cửa: “Cô chủ, tôi đến dọn dẹp đây ạ.”

Chị Chu là nội trợ được Hoài Thu thuê, một tuần đến dọn dẹp hai lần.

Hoài Thu uể oải đáp lại, nhặt chiếc áo len vừa tuột khỏi vai, tựa vào cửa sổ rồi nhìn xuống lâu.

Người phụ nữ quấn một chiếc khăn choàng dài. Đầu tóc lộn xộn có vẻ sáng sớm vẫn chưa kịp chải đầu, trên người mặc một chiếc áo len dài rộng thùng thình khiến dáng người trông có vẻ thon thả hơn.

Cô uể oải ngáp một cái, một chiếc Maybach màu đen lọt vào tầm mắt, đang chậm rãi di chuyển ra khỏi chiếc sân nhỏ.

Nhìn chiếc xe lặng lẽ rời đi, cô duỗi người rồi bước ra khỏi phòng.

Cô đi xuống lầu nướng một chiếc bánh mì, phết một lớp mayonnaise mỏng, rót một ly sữa. Hoài Thu giải quyết bữa sáng một cách đơn giản.

Bánh mì nướng hơi cháy hai mặt, cắn một miếng có thể nghe thấy tiếng rột rột, mùi thơm cháy khét và hương thơm của sốt mayonnaise tràn vào mũi, hương vị êm dịu khiến người ta không nhịn được mà nheo mắt vì hạnh phúc.

Chị Chu đang lau quầy bar, liếc nhìn cô sau đó động tác dường như chậm lại, chị ngập ngừng nói: “Thưa cô, hôm nay cậu chủ ra ngoài...nhưng không ăn sáng."

Hoài Thu nhấp một ngụm sữa, sữa lạnh không đun nóng. Dòng nước lạnh chảy xuống cổ họng đi vào dạ dày khiến dạ dày có chút đông cứng.

Cô quay lưng lại với chị, không hề nhướng mày, giọng nói còn có chút nhẹ nhàng và buồn bã.

“Ra vậy..tôi hiểu rồi, cảm ơn chị Chu.”

Chị Chu nghe xong ra vẻ rất khó chịu.

Người ta nói hôn nhân của người giàu thì thường không hạnh phúc. Chị Chu trước đây còn không tin. Theo chị nguyên nhân cơ bản nhất khiến gia đình bất hạnh đó là nghèo đói. Giàu có thì hạnh phúc biết bao, hôn nhân của người giàu chẳng phải sẽ hạnh phúc hơn nhiều sao?

Cho đến khi vào làm việc tại ngôi nhà này, chị mới không khỏi thở dài, thì ra người giàu thật sự không hạnh phúc như chị nghĩ.

Một cặp vợ chồng mới cưới, gia đình khá giả, sự nghiệp thành đạt. Hai người là một cặp trai tài gái sắc, là một cặp trời sinh, sao lại sống như hai người xa lạ thế này? Ngủ riêng ăn riêng, không hỏi thăm nhau một lời.

Chị đã đến đây rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hai người đi cùng nhau.

Đều là phụ nữ với nhau, chị Chu cảm thấy rất thương xót cho cô gái này. Người bị hôn nhân ràng buộc khi còn quá trẻ sẽ trở nên u sầu, buồn bã.

Chị Chu lau nhà với vẻ mặt buồn rầu mà không biết ở phía bên kia, Hoài Thu ăn xong bữa sáng như chưa có gì xảy ra, cô rửa bát đĩa rồi lên phòng.

Trợ lí Aimo gửi đến một tin nhắn, nhắc nhở cô về lịch trình ngày mai.

Hoài Thu đang ở trước gương thoa son, cô liếc nhìn lịch trình trên màn hình, dùng đầu ngón tay bôi son màu đỏ lá phong lên môi dưới, sau đó lau đi màu đỏ trên tay. Xong xuôi cô nhấc điện thoại ở bên cạnh.

“Bữa tối ngày mai hoãn lại đi, tôi có việc phải làm.” Cô đứng dậy vừa chải tóc vừa nói.

Aimo: “Được.”

“Chỉ vậy thôi?”

Aimo nhìn vào cuốn sổ ghi chép, nói: “Còn một điều nữa, người đại diện của Đường Duyệt San gửi mail cho tôi, nói rằng muốn cô trang điểm cho Đường Duyệt San trong lần chụp bìa tạp chí “SEE”.”

Đường Duyệt San? Hoài Thu lục lại kí ức, nhớ ra đây là một nhân vật mới nổi trong giới thời trang gần đây.

Khí chất tốt, ngũ quan tinh xảo, danh tiếng cũng tốt, tạm thời cô chỉ biết chừng này, còn sâu hơn nữa thì cô vẫn chưa biết.

Hoài Thu lấy túi xách và khăn quàng cổ trên giá áo khoác xuống, cầm chiếc rương đựng mĩ phẩm lên, cô nói: “Từ chối đi.”

"Vâng."

Người muốn mời Hoài Thu trang điểm đếm không xuể.

Ai cũng muốn trải nghiệm xem nhân vật trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm nhờ màn trang điểm theo chủ đề “linh hồn của rừng”, đồng thời cũng là chuyên gia trang điểm mà tập đoàn Cửu Hoàn xem như viên minh châu quý, rốt cuộc có tuyệt vời như lời đồn hay không.

Cô từ chối càng nhiều đơn đặt hàng thì càng có nhiều người hiếu kì mà đến mời cô ấy.

Trên đường đi Hoài Thu nhận được điện thoại từ nhà.

Là quản gia nhà cô, chú Đặng: “Thưa cô chủ, cậu chủ Hoài nhờ tôi nhắc cô đừng quên bữa tối gia đình vào ngày mai.”