Chương 1

1.

Tôi thiếu tiền.

Cực kỳ thiếu tiền.

Nhìn tin nhắn giục trả gần 10 vạn tệ gửi đến, tôi thật sự cảm thấy bất lực.

Thế là tôi trèo lên ngọn núi phía tây, định bụng "rơi tự do" sang thế giới bên kia.

Ngay lúc này, tôi nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt:

"Dương tiểu thư, chỗ chúng tôi có công việc lương 20 vạn tệ một tháng, cô có làm không?"

Tôi ngẩng đầu đón gió, mỉm cười:

"20 vạn một tháng? Được, nếu bây giờ ông chuyển cho tôi 10 vạn, tôi sẽ làm."

Hiện nay, vì lý do dịch bệnh, gần như nơi nào cũng cắt giảm nhân viên.

Mà tôi là một trong số bị cắt giảm đó.

Ở đâu ra công việc một tháng 20 vạn?

Xem chị đây là học sinh tiểu học à?

Vài giây sau, điện thoại tôi hiện lên thông báo nhận được tiền.

Tôi trợn tròn mắt, đếm đi đếm lại ba lần.

Đúng 10 vạn thật.

Tôi có tiền rồi.

Tôi sống rồi.

Tôi lập tức gọi lại.

Đối phương nói rất rõ ràng, yêu cầu tôi kết hôn với lão gia nhà anh ta.

Chỉ cần tôi ở nhà lão gia ba năm liền có thể sở hữu căn biệt thự trị giá hàng ngàn vạn, mỗi

tháng còn được nhận hai mươi vạn tiền tiêu vặt.

20x36=720 vạn

Cuối cùng, anh ta nói, lão gia nhà anh ta vừa mất ba ngày trước.

Ơ?

Mất = Chế.t!

Tôi ngơ luôn!

Thì ra là âm hôn.

Doạ chớt tôi rồi.

Tôi còn tưởng là tôi phải làm vợ kế của một ông già nữa cơ đấy.

Hoá ra là làm vợ của một ông già đã mất.

Mất rồi thì tốt.

Có tiền, có thời gian, có biệt thự, lại không có chồng. Đây chẳng phải là cuộc sống phú bà tôi hằng mơ ước hay sao.

2.

Tôi "chơi sang" một chút, bắt hẳn taxi đến địa điểm đối phương yêu cầu.

Aiyo!

Căn tứ hợp viện này đúng là có tiền cũng không mua được.

Có lẽ đối phương không phải kẻ lừa đảo.

Bên trong tứ hợp viện treo đèn kết hoa, nhìn rất giống như đang bàn chuyện cưới xin.

Một ông già mặc áo khoác đen dài, thắt thắt lưng trắng bước ra, nhìn tôi cười hiền từ:

"Dương tiểu thư, chuyện của cô tôi đã giúp cô xử lý cả rồi, đây là giấy vay nợ.”

Tôi nhìn tờ giấy vay nợ, có chút mông lung.

Nhưng rất nhanh sau, tôi liền cảm thấy như trút được tảng đá đè nặng trên người mình, cả người nhẹ đi mấy phần.

Tôi xé tờ giấy thành trăm mảnh, giống như xé đi số mệnh khắc khổ từ trước đến giờ của

bản thân, nở nụ cười tự tận đáy lòng:

“Chúng ta mau chóng ký hợp đồng đi ạ, khi nào thì tôi gả cho lão gia nhà ông?”

Con người làm việc phải chỉn chu.

Tôi cũng là một người chỉn chu.

Sau đó, tôi biến thành người công cụ, mặc váy cưới đỏ trị giá hàng ngàn vạn, đội mũ phượng gắn mười mấy loại đá quý.

Lão quản gia nói, sau khi tôi khoác lên bộ hỉ phục này, chúng đều sẽ thuộc về tôi.

Mẹ ơi.

Cách người giàu làm việc thật khiến người ta ấm lòng.

Tôi vừa muốn nghe lại bài nhạc “Vận may đến”, song nhớ đến việc lão gia nhà người ta vừa qua đời, nếu như tôi thể hiện niềm vui quá khích, e là có chút không hợp lý hợp tình.

Kiềm chế lại chút đi Dương Dương Dương*!

(Tên nữ chính là 杨阳阳, tuy họ tên viết khác nhưng đều có nghĩa Hán Việt là Dương nha)

3.

Sắp đến mười hai giờ đêm, tôi phủ khăn đỏ lên đầu, được người ta dẫn vào trong phòng.

“Dương tiểu thư, hãy nhớ, nếu có chuyện gì thì cứ kêu lên, chúng tôi đứng canh sẵn ngoài cửa.”

Hai dì nào đó đỡ tôi nằm trên giường hỉ, không quên căn dặn tôi trước khi rời đi.

“Hiểu rồi ạ. Cháu không ra ngoài, cháu sẽ nằm im trên giường, có chế.t cũng không động đậy.”

Nói thật lòng, tôi có thể cảm nhận được người nằm bên cạnh mình.

Tôi cảm thấy hơi hãi.

Tháng mười hai, trong phòng không bật máy sưởi.

Có lẽ là sợ thi thể bị thối rữa.

Nhưng mà, tôi lạnh rồi.

Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, xương cốt như thể bị trộn lẫn với nước đá.

Tôi định bụng tìm một cái gì đó có thể đắp lên người.

Có điều tôi vừa bước xuống giường thì bị ngã. Khăn phủ đầu cũng rơi xuống.

Hóa ra chiếc đai hồng trên người tôi được nối liền với người của người kia.

Tôi chắp tay không ngừng xin lỗi:

“Xin lỗi, Tạ lão gia, tôi thật sự không cố ý, ngài chừng này tuổi…”

Ngay lúc tôi thuận theo chiếc đai nhìn lên, đập vào mặt tôi là khuôn mặt của người đàn ông

nằm trên giường.

Tôi ngây luôn.

Không phải nói là lão gia sao?

Sao lại là một chàng trai trẻ đẹp vậy trời?

Dung mạo anh tuấn, da trắng như ngọc, dáng người cao thẳng, mặc trên mình hỉ phục màu đỏ.

Nhìn có vẻ mới hai mươi mấy.

Giống như đang nằm ngủ.

Nếu chỉ tính riêng khuôn mặt ấy thôi cũng đủ khiến người ta rung động rồi.

Nếu không phải anh ta để tóc ngắn, tôi còn tưởng vị này xuyên từ cổ đại tới nữa chứ.

Thôi được.

Tôi thừa nhận mình là một kẻ nhan khống*.

*nhan khống: u mê cái đẹp

Tôi hết thấy lạnh rồi.

Thậm chí, tôi còn thấy nóng.

Tôi chống cằm, nhìn thẳng người đàn ông đẹp trai trước mặt:

“Tôi nói này Tạ lão gia, ngài muốn tiền có tiền, muốn đẹp trai có đẹp trai, sao mà còn trẻ như vậy đã qua đời rồi.”

Người có còn sống cũng không tiêu hết tiền.

Đúng là thiệt hại nặng nề mà.

Nếu anh còn sống, có thể cùng anh trải qua quãng đời tươi đẹp, có với anh một đứa con, dù có bảo tôi trả lại tiền cho anh, tôi cũng nguyện lòng.

Tôi thủ thà thủ thỉ nói chuyện cùng anh, không biết tự chìm vào giấc ngủ bao giờ.

Trong mơ, có một người nắm lấy tay tôi, nhìn tôi mỉm cười.

4.

Đây là lần đầu tiên tôi ngủ nướng.

Có lẽ là bởi vì vô lo vô nghĩ.

Có lẽ bởi vì tứ hợp viện này quá yên tĩnh.

Đến khi tôi tỉnh lại đã là ban trưa.

Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy hơi mệt.

Chàng trai nằm trên giường lúc này nhìn càng đẹp.

Muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo. Quan trọng hơn cả là, muốn tiền có tiền.

Aiya, đáng tiếc là người ta đã qua đời rồi.

Trời xanh đố kỵ người tài.

Tôi có chút bịn rịn, lấy điện thoại ra chụp một tấm lưu lại làm kỷ niệm.

"Tạ Du, Dương Dương Dương tôi xin thề sẽ tuân thủ lời hứa vì anh mà giữ mình ba năm."

Một phần vì gương mặt này.

Một phần vì hai mươi vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng.

Lão quản gia nói đêm qua tôi làm rất tốt, để báo đáp tôi, bọn họ đã đổi tên chủ căn biệt thự sang tên tôi. Ông ấy còn đưa cho tôi cả sổ đỏ và chìa khoá.

Aiyo, đúng là chuyên nghiệp mà!

Trước khi ông ấy rời đi, tôi tò mò hỏi, tại sao lại tìm đến tôi.

Lão quản gia cười đầy ẩn ý:

"Thưa cô, bát tự của cô và bát tự của lão gia nhà chúng ta là tuyệt phối. Một ngày nào đó, cô sẽ phải biết ơn lão gia nhà chúng ta."

Tâm trạng tốt của tôi vì hai chữ "bát tự" của lão quản gia mà bay màu sạch sành sanh.

Tôi ghét nhất là việc có người nhắc đến bát tự của tôi.

Tôi biết tôi sinh vào đúng ngày rằm của tháng cô hồn, bát tự của tôi chả đẹp chút nào.

Tôi tức tối trở lại căn biệt thự.

Nhìn căn nhà khổng lồ hơn 500m2, tôi mới phấn chấn trở lại.

Từ hôm nay trở đi, tôi đã có căn nhà thuộc về riêng mình rồi.

Tôi đã trở thành người-có-nhà rồi!!!

Chỉ là vừa bước chân vào cửa, nhìn thấy khung ảnh cao 1m8 treo ở phòng khách, người đàn ông trong khung ảnh không để lộ bất cứ biểu tình gì, nhìn như người thật, tôi há mồm ngạc nhiên.

Lẽ nào đây là căn nhà của người chồng ma đó sao?

Sao bọn họ không thu dọn hết đồ đạc gì hết vậy?

Tôi đánh giá một hồi: bộ tây phục xa xỉ, chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn. Còn có chiếc xe thể thao màu đỏ, mấy chiếc xe việt dã đắt tiền.

Tôi phát tài rồi.

Đem mấy chiếc xe này của anh ta bán sạch thể nào cũng thu được một khoản tiền khổng lồ.

Tôi ngửa cổ cười lớn.

Cơ mà chìa khóa ở đâu nhỉ?

Tôi tìm cả nửa ngày trời mà không thấy, đổ mình nằm trên sofa, ngước nhìn bức ảnh khổng lồ, bắt đầu oán than:

“Tạ Du, mấy chiếc xe đó chỉ có thể nhìn mà không thể bán thì có tác dụng gì cơ chứ?”

Tôi cảm thấy không khí xung quanh như kết thành băng.

Một người đàn ông mặc y phục màu đỏ bay đến trước mặt tôi, lạnh lùng nhìn tôi: “Ngồi hẳn hoi.”

Khuôn mặt này mới quen thuộc làm sao.

Aaaaa!

“Có ma aaaa.”

Tôi thật sự nhìn thấy ma.

Tôi hét lên.

“Trật tự.”

Anh ta liếc nhìn tôi, cổ họng tôi như bị ai đó kìm chặt, không thể nói thành lời.

Anh ta đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn ra bên ngoài, không biết đang nghĩ gì.

Hồi lâu sau, tôi nuốt nuốt nước bọt:

“Tạ lão gia, đây là căn nhà của ngài, hay là tôi chuyển ra ngoài để ngài ở tạm trước?”

Dù sao sổ đỏ cũng là do tôi đứng tên.

Sau khi ra ngoài rồi, tôi có bán căn nhà này đi thì anh ta cũng đâu thể làm được gì.

Tạ Du quay người lại, chậm rãi chỉnh lại bộ y phục dành cho chú rể của anh ta, vừa cao quý vừa nho nhã.

Chỉ là vừa nhìn vào mắt liền đọc được tâm tư của tôi, trong mắt lóe lên tia lạnh nhạt:

“Được, chỉ cần bây giờ cô bước chân ra khỏi cửa, căn biệt thự này sẽ không còn thuộc về cô nữa.”

Tôi lập tức hoảng rồi.

Lẽ nào tôi thật sự phải từ bỏ căn biệt thự trị giá mấy ngàn vạn này ư?

Miếng thịt dâng đến tận miệng rồi tôi còn nhổ ra ư?

Không!

Tôi không!

Nhất định không!

Tôi cần tiền!