Chương 4

Tác giả: Cửu Mộng Như Tích

Editor: Dứa

Beta: Anne

16.

“Không cần, cứ để ở đây đi.” Ta còn đang ngây người, nghe thấy Tiết Lâm Vân nói vậy liền thở phào một hơi.

“Này…” Bà tử kia chần chừ, trộm nhìn sang Tiết phu nhân.

“Cứ theo lời đại thiếu gia mà làm.”

“Dạ! Dạ! Nghe theo đại thiếu gia ạ!” Bà tử lập tức nịnh nọt phụ hoạ nói.

Sau đó là tiếng cửa “kẽo kẹt” đóng lại, căn phòng mất đi nguồn ánh sáng lại trở lên tối om, bị phân tách thành gian trong gian ngoài, theo những tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Căn phòng dường như đột nhiên bị hàn ý xâm lấn, hít vào toàn hơi lạnh.

Ta nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại thở ra, thử động động ngón tay…

Rốt cuộc cũng cử động được rồi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó liền nghe “cót két” cánh cửa lại bị mở ra lần nữa.

17.

Ta cứng đờ người, không dám cử động.

Theo tiếng bước chân càng lúc càng gần, cơ thể ta cũng càng thêm căng chặt.

“Cẩn Ngôn?” Âhm thanh trầm thấp cách một tầng vải bố, mang theo hơi thở nhợt nhạt phả lên chóp mũi ta.

Nghe thấy vậy, ta tự giác thả lỏng, kéo quần áo đang che trên mặt xuống, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Chợt nhớ đến chuyện gì đó, ta hơi dừng một chút.

Sao hắn biết được…Tên ta là Cẩn Ngôn?

Ta còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy Tiết Lâm Vân thả lỏng thở dài nhẹ nhõm. Hắn cúi đầu rướn tới thân mật chạm nhẹ vào môi ta bằng một tư thái cực kỳ trấn an.

“Cẩn Ngôn… Nương đồng ý chuyện của chúng ta… Đừng lo, ta và ngươi nhất định sẽ được ở bên nhau.” Tiết Lâm Vân nói.

18.

Ta mờ mịt dại ra nhìn hắn, vẻ mặt hoảng loạn.

Hắn như thể xem không hiểu ánh mắt của ta, ngược lại còn nở nụ cười trấn an: “Trước tiên ngươi cứ ở yên đây nhé… Đêm nay ta lại tới tìm ngươi.” Nói xong liền cúi đầu hôn ta.

Nụ hôn sâu này kéo dài hơi lâu, trong nháy mắt tách ra, ta cảm thấy tựa như có thứ gì đó vừa thoát ly khỏi cơ thể mình, hàn ý từng trận ùa tới, đông lạnh cơ thể ta đến cứng đờ.

Hắn đứng dậy nhìn ta, trong mắt hiện lên nồng đậm bi ai, ấy vậy mà vẫn cố gắng kéo khoé miệng nhếch lên ý cười.

Ta lạnh đến mức run rẩy khớp hàm nhưng cơ thể lại không tài nào động đậy nổi. Trận hàn ý kia đánh thẳng vào xương cốt, như đông cứng luôn cả gân mạch, cảm giác chỉ cần kéo nhẹ một cái cũng đủ khiến nó đứt thành hai đoạn.

Đôi mắt của ta không tự chủ chậm rãi nhắm lại, đáng sợ hơn cả cơn buồn ngủ đang ập tới là bóng tối u ám đang ngoan cố quấn lấy ta…

Trước khi hoàn toàn nhắm mắt lại, ta rõ ràng thấy được, nắp quan tài đang từ từ đóng lại.

19.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê đối bái.”

Ở tiền sảnh, hai cỗ quan tài song song đối lập nhau, như thể đang đáp lời đối bái kia.

Quan tài đen nhánh, cuối cùng bị bùn cát vùi lấp.

Hết chương 04.Tác giả có lời muốn nói:

Chờ cuối tuần tui về sẽ xong tất cả các truyện ngắn…

Tái kiến.

TOÀN VĂN HOÀN