Chương 1: Âm hôn hồi sát (1)

Trong danh sách đăng ký của đoàn tàu luân hồi, mỗi ngày đều sẽ làm mới rất nhiều chuyến tàu. Sau khi quyết định xong xuôi, Ngũ Hạ Cửu đã tìm được một chuyến tàu.

[[Số tàu]: [Tổng số hành khách trên tàu], [Hành khách mới], [Số người có thể đăng ký], [Đã đăng ký], [Trạng thái]]

[Đoàn tàu luân hồi: 5 người, 2 người, 3 người, 0 người, đợi xuất phát]

"Chính là chuyến tàu này." Ngũ Hạ Cửu nói.

Cả ba tình cờ gặp nhau nên đã cùng nhau đăng ký.

Sáng sớm hôm sau, ba người Ngũ Hạ Cửu chạm vào vòng tay, đến đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa, sau đó đi qua cửa kính hình vòm để lên tàu, Tiểu Phương chịu trách nhiệm hướng dẫn hành khách mới.

Chỉ có hai hành khách mới, một nam một nữ, không quen biết nhau.

Bọn họ tiến vào khoang khác của đoàn tàu, hai người này vẫn còn đang cãi nhau, có lẽ là vì họ thấy ngứa mắt nhau, khuôn mặt của người đàn ông và người phụ nữ không được ưa nhìn cho lắm.

Mãi cho đến khi ba người Ngũ Hạ Cửu bước vào, hai người kia mới kiềm chế được biểu hiện của mình, vội vàng chạy tới hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Tiểu Phương cười hì hì bắt đầu giải thích.

Không cần phải nói quá nhiều, sắc mặt của hai hành khách mới không khỏi liên tục thay đổi.

Sau đó, trao đổi danh hiệu với nhau.

Người đàn ông mặc trang phục cán bộ, trong bộ vest, trên tóc có vuốt keo xịt, được chải hết ra sau đầu, ngoại hình cũng gọi là bắt mắt, tự đặt cho mình danh hiệu A Mộc.

Mà người phụ nữ trông có vẻ hơi già hơn, khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc đẹp đẽ, trên mặt trang điểm khá tinh xảo, dung mạo có chút quyến rũ.

Nhưng không thuộc loại tầm cỡ, chỉ có thể gọi là ưa nhìn, danh hiệu Tuệ Tử.

Sau khi đoàn tàu luân hồi khởi hành được mười phút, chiếc vòng tay nóng lên và một thông báo nhắc nhở xuất hiện.

Tổng cộng là 15 phút, mức nguy hiểm trung bình.

Xa Hạ Thế Giới tin tức nhắc nhở -- [Các bạn là một nhóm du khách thích phiêu lưu mạo hiểm. Có người nặc danh đăng lên mạng hoạt động khám phá một thôn làng bí ẩn biến mất nên các bạn đã đăng ký tham gia, nhưng sau đó gặp phải hàng loạt sự kiện kỳ lạ…]

[Hành khách cần tồn tại trong Xa Hạ Thế Giới năm ngày.]

[Đoàn tàu luân hồi sẽ đón hành khách đúng chín giờ tối ngày thứ 5. Mong hành khách giữ được vé của mình và lên tàu trong thời gian quy định.]

[Cuối cùng, chúc hành khách có một hành trình vui vẻ.]

"Có người nặc danh”… Điều này có nghĩa là khả năng cao họ sẽ gặp được người khởi xướng hoạt động khám phá ngôi làng bí ẩn biến mất trong Xa Hạ Thế Giới?

Nhưng ai khởi xướng? Mục đích là gì?

Trong năm ngày, tìm ra nguyên nhân tại sao ngôi làng lại biến mất?

Hai hành khách mới trông có vẻ bất an.

Nhân lúc đoàn tàu chưa tới, người phụ nữ ba mươi tuổi kia còn vuốt ve mái tóc xoăn dài của mình, sau đó ngồi cạnh ngài V, Lộ Nam.

Cô ta cố ý mềm giọng nói:

"Anh V, Xa Hạ Thế Giới nguy hiểm đến mức nào vậy?"

"Tôi là một hành khách mới, lại còn phụ nữ, đã có kinh nghiệm gì đâu. Anh có thể quan tâm đến tôi chút ở Xa Hạ Thế Giới được không?"

"Nếu tôi có thể sống sót rời khỏi Xa Hạ Thế Giới này, tôi nhất định sẽ đền đáp anh…"

Nói rồi, Tuệ Tử dần dần nghiêng người sang một bên, cố gắng dùng một tay chạm vào cánh tay của Lộ Nam, cơ thể cô ta cũng định dựa vào vai Lộ Nam.

Cô ta đang mặc một chiếc váy cổ trễ, chỉ cần nhìn xuống thôi là có thể thấy đường cong đáng tự hào và làn da trắng nõn của cô ta.

Mà so với Ngũ Hạ Cửu và Phương Tử, hai thanh niên thoạt nhìn còn chưa mọc đủ lông, dung mạo của họ đều rất xinh đẹp và điển trai.

Đặc biệt là quan chủ, trông còn ưa nhìn hơn cô ta, Tuệ Tử cũng không muốn lại gần.

Dù sắc mặt của ngài V có nhợt nhạt hơn nhưng nhìn là biết anh ta chững chạc, dịu dàng, đẹp trai, nhã nhặn, chắc chắn sẽ quan tâm đến phụ nữ nhiều hơn.

Tuệ Tử muốn tìm chỗ dựa cho mình trong Xa Hạ Thế Giới.

A Mộc lườm cô ta, hừ một tiếng rồi trầm giọng nói : "Không biết xấu hổ."

Tuệ Tử vờ như không nghe thấy, ngoảnh mặt làm ngơ, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười quyến rũ như cũ.

Nhưng mà, cô ta vừa định dựa vào vai Lục Nam, Lục Nam đột nhiên đứng dậy khỏi chiếc ghế da màu xanh, trầm giọng nói:

"Trong Xa Hạ Thế Giới, không ai có thể quan tâm ai."

"Nếu như muốn sống sót, chỉ có thể cầu phúc cho chính mình. Phương pháp này đối với vô dụng với tôi. Khuyên cô đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa."

Lục Nam nói xong, xoay người ngồi vào ghế bên cạnh Ngũ Hạ Cửu, để lại Tuệ Tử một mình ở chỗ cũ. Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc đỏ, hết xanh đỏ thì lại trắng bệch, lộ ra vẻ khó coi.

A Mộc chế nhạo nói: “Đáng lắm.”

Tuệ Tử định đứng dậy, nổi khùng mắng mỏ thì nghe thấy tiếng tàu đột ngột kêu hai lần còi dài, dần dần dừng lại và vào ga.

Ngũ Hạ Cửu đứng dậy nói: "Xuống xe thôi."

Tuệ Tử hừ một tiếng với A Mộc, trợn mắt rồi theo ba người Ngũ Hạ Cửu xuống xe.

A Mộc thì bĩu môi, đi sau cùng.

Xuống khỏi đoàn tàu luân hồi chính là một con đường đất, xem ra là muốn bọn họ đi tiếp.

Quả nhiên, khi đám người Ngũ Hạ Cửu mới đi về phía trước được một đoạn, đã nhìn thấy một đoàn người khác dừng lại giữa đường.

Cũng có một chiếc xe dường như gặp vấn đề gì đó, hai người đàn ông đang ngồi xổm xuống kiểm tra.

Sau Ngũ Hạ Cửu bước tới, cậu nghe thấy một trong những người đàn ông nói: "Không được, xe chết máy rồi, không sửa được đâu. Nếu muốn đến thôn Thạch Kiều, bạn phải đi bộ qua."

Thôn Thạch Kiều?

Ngũ Hạ Cửu không thể không nảy ra suy nghĩ, chẳng lẽ là thôn làng đã biến mất đó sao?

Trùng hợp là lúc này, người đi đường cũng chú ý đến Ngũ Hạ Cửu và những người khác.

Người đàn ông vừa nói thấy vậy đứng lên, anh ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng giữa hai lông mày lại có một vẻ đoan chính, nhìn xong dễ khiến người khác nảy sinh thiện cảm.

Thân hình ông ta cao lớn, giọng nói trong trẻo, nhìn về phía đám người Ngũ Hạ Cửu, thấy bọn họ hình như có chuyện muốn nói, nên hỏi: "Mọi người là…"

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy lập tức nở nụ cười vô hại nói:

"Chúng tôi tới thám hiểm là bởi vì có người nặc danh khởi xướng hoạt động tìm kiếm thôn làng biến mất trên mạng."

"Vừa rồi tôi có nghe anh nhắc đến thôn Thạch Kiều. "

"Chẳng lẽ ngôi làng này là thôn làng biến mất? Các anh cũng hưởng ứng hoạt động sao?"

Nghe vậy thì người đàn ông cau mày, nhìn người bạn đồng hành của mình, sau đó, anh ta quay lại nhìn người đàn ông có rất nhiều tóc trắng.

Người đàn ông này trông cũng đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng rõ ràng anh ta già hơn một chút so với người đàn ông đó.

Hơn nữa, mặc dù thân hình anh ta cũng cao, nhưng anh ta hơi rụt rè, đôi mắt của anh ta hơi ánh lên, còn đầu anh ấy hơi cụp xuống, đối diện với cái nhìn của người đàn ông, anh ta khẩn trương lắc đầu.

Ngũ Hạ Cửu không khỏi đánh giá đoàn người này.

Tổng cộng có bảy người.

Một thanh niên đeo kính cận dày cộp cầm điện thoại lên tra, sau đó đi tới chỗ người đàn ông có đôi lông mày dựng đứng nói nhỏ:

"Anh Triệu, anh Triệu, quả nhiên có người khởi xướng hoạt động như vậy trên mạng để tìm kiếm thôn làng thất lạc.”

"Mặc dù hoạt động không đề cập đến tên của thôn làng, nhưng lại đưa ra một phần bản đồ lộ trình."

"Em đã xem bản đồ lộ trình này rồi, là tuyến đường chúng ta đang lái xe và điểm đến cuối cùng có thể là thôn Thạch Kiều. Không biết ai đã khởi xướng hoạt động này, em không thể tìm ra được địa chỉ IP, nhưng..."

Anh Triệu kia nghe vậy thì ngăn không cho thanh niên nói nữa.

Sau đó anh ta nhìn Ngũ Hạ Cửu và nói:

“Không có ngôi làng nào biến mất ở đây cả. Vừa nghe là biết ngay hoạt động vớ vẩn rồi."

"Đừng tin bất cứ thứ gì trên mạng một cách dễ dàng như vậy, không chừng sẽ gặp nguy hiểm đó. Nhân lúc vẫn còn sớm, các bạn nên nhanh chóng men theo con đường này mà quay trở lại đi."

Ngũ Hạ Cửu: "Nhưng chúng tôi thích khám phá và không có ý định quay trở về."

"Có vẻ như anh cũng đang tìm kiếm thôn làng đó. Thôn làng đó chắc là thôn Thạch Kiều nhỉ? Anh có biết tuyến đường đi chính xác không? Anh có thể cho chúng tôi biết đi đường nào để đến được đó không?"

Lúc này, Ngũ Hạ Cửu hành động như một thanh niên nổi loạn, liều lĩnh, không nghe lời khuyên.

Phương Tử cũng cười híp mắt tiến lên nói: "Đúng, đúng, chúng tôi khó lắm mới tìm nơi này, sao có thể nói trở lại là trở lại ngay được."

"Xe của anh bị hỏng à? Dù sao vẫn còn sớm, không bằng chúng ta làm quen nhau đi? Tôi là Tiểu Phương."

Người đàn ông phải chào thua sự nhiệt tình của Tiểu Phương, tự giới thiệu rằng mình họ Triệu, những người khác gọi anh ta là lão Triệu hoặc anh Triệu.

Mà người thanh niên gầy gò đeo kính cận dày cộp tên là Lưu Vũ.

Năm người còn lại thì có hai người là anh em ruột trông giống nhau, anh trai tên là Miêu An và em gái tên là Miêu Ninh, dung mạo họ đều rất bình thường.

Miêu Ninh vẫn để tóc ngắn và trông rất hiên ngang.

Ngoài ra còn có một thanh niên cao và đẹp trai tên là Ngô Vĩnh.

Về phần hai người còn lại, người đàn ông trung niên với tóc bạc tên là Vương Kiến Bành.

Anh ta không tự giới thiệu bản thân mình, mà sau khi Phương Tử thấy anh ta một mực không có ý định nói, Miêu An ấn vào vai Vương Kiến Bành rồi nói tên anh ta.

Người cuối cùng là tài xế xe bus chở những người này - một người đàn ông đẹp trai, ngoại hình và vóc dáng rõ ràng không giống tài xế xe buýt, với đôi lông mày sắc nét, đôi mắt hơi dài và hẹp, và đuôi mắt nhếch lên.

Anh mặc một chiếc áo vest màu đen hơi bó, quần quân đội, chân đi ủng đen, thắt lưng siết lấy vòng eo gầy, trông rất có khí chất nhưng không kém phần nguy hiểm.

Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu cứ dán chặt vào anh, trong mắt không khỏi lấp lánh.

Cậu nghe thấy người đàn ông tự giới thiệu : "A Tả."

Khi Thời Thương Tả bước vào Xa Hạ Thế Giới lần này, mặc dù anh cũng cải trang thành NPC, nhưng anh vẫn sử dụng hình dáng ban đầu của mình.

Đây là một trong ba đặc quyền của vé cao thiết - nó cho phép hành khách ẩn thông tin và lên tàu trước, giấu vòng tay, cải trang thành NPC trong Xa Hạ Thế Giới, tự điều chỉnh sự xuất hiện của họ để tạo điều kiện hoàn thành nhiệm vụ.

Đợi đến ngày cuối cùng quay về thì đi sau những hành khách khác về đại sảnh Trùng Khải Hậu Xa.

Mà một quyền hạn đặc biệt khác của vé cao thiết là hành khách có thể chọn Xa Hạ Thế Giới mà họ muốn đến, hoàn thành trước 60% thông tin và sự thật về Xa Hạ Thế Giới, để giúp hành khách khám phá một cách thuận tiện hơn.

"A, Tả." Ngũ Hạ Cửu nheo mắt lại và chậm rãi nói, cậu nhìn Thời Thương Tả với vẻ mặt đầy ẩn ý:

"Có phải anh vẫn còn một người anh em tên là A Hữu không?”

Nghe thấy xưng hô kiểu này, Phương Tử và Lục Nam không khỏi quay đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu.

Dù hai người không nói chuyện nhưng một người nhướng mày lộ vẻ thích thú, còn người kia thì bối rối và khó hiểu.

A Hữu?

Đây chẳng phải là NPC mà họ gặp ở Xa Hạ Thế Giới có huyền quan bộ tộc người Quán kia sao?

A Hữu… có liên quan gì đến NPC lái xe bus này?

Chẳng lẽ quan chủ phát hiện ra điều gì?

Nhưng nhắc đến thì, người này thực sự không giống một tài xế lái xe.

Lộ Nam có thể thấy rõ rằng người phụ nữ có danh hiệu Tuệ Tử kia, đôi mắt cô ta sáng lên khi nhìn thấy A Tả, vẻ mặt như nhìn thấy "con mồi".

Mà nghe Ngũ Hạ Cửu nói, Thời Thương Tả mỉm cười.

Trên mặt anh không có chút sơ hở nào, và biểu cảm của anh rất có chừng mực, anh đáp: “Không có, tôi không có anh em nào tên A Hữu.”

Quả nhiên, sau khi gặp "A Hữu"và "đội phó Thời", cậu bắt đầu nghi ngờ anh.

Nhưng lần này, Thời Thương Tả không có ý định tiếp tục che giấu, nếu chọn tiếp tục theo dõi, thì chuyện danh tính của anh bị phát hiện sẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Nếu người trước mặt có thể đoán đúng danh tính của anh, ừm... Sau khi trở về thế giới thực, anh sẽ tìm thêm một chú khủng long nhồi bông tặng cho cậu, ghép thành một cặp.