Chương 1.3: Tôi vệ sinh cho cô một chút

Nhìn vết máu xử nữ đỏ tươi quấn quanh ngón tay, Tống Khâm vừa ảo não lại xấu hổ? Không phải con cô ta cũng đã sinh rồi sao? Sao lại sẽ? Trừ phi…

“Có phải là cô nên giải thích một chút không?”

“!!!” Sầm Y đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn đau đớn, ngồi bật dậy. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào dấu vết đỏ tươi trên đầu ngón tay anh.

“Anh, anh đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của tôi rồi! Thảo nào mới rồi tôi lại đau như vậy!” Sầm Y nói xong thì đột nhiên khóc lớn lên.

Hu hu hu, màиɠ ŧяiиɧ của cô là để dành cho chồng tương lai mà, bây giờ lại vì chuyện kiểm tra mà bị ngón tay của một bác sĩ đâm rách!!! Tuy rằng anh rất đẹp zai đó!!

“…” Tống Khâm có thể tàn nhẫn nói cho cô biết sự thật, bởi vì cô mạo dùng thẻ bảo hiểm y tế của người đã kết hôn mới khiến anh hiểu lầm nên chuyện như thế này mới xảy ra. Nhưng thấy cô khóc lóc hai mắt đỏ bừng, không hiểu sao lại sinh lòng trắc ẩn.

Anh xấu hổ cởi bao tay dính máu ra, rửa tay sạch sẽ, ngồi ở mép giường nhìn cô: “Đừng… Đừng khóc.”

Lần đầu tiên anh an ủi người khác, giọng điệu cứng ngắc, nghe còn tưởng đâu đang quát người ta.

“Ô ô ô, anh còn dữ với tôi…”

“Tôi… tôi không có… được rồi, đừng khóc nữa, là tôi sai.” Ôm lấy thân mình cô gái đang run rẩy vì khóc lớn, lần đầu tiên trong đời Tống Khâm cảm thấy đau lòng vì nước mắt của một cô gái.

Sầm Y dựa vào trong ngực anh, nắm chặt áo blouse trắng, khóc lóc rất thương tâm! Sau khi cảm xúc dần ổn định lại, cô mới ý thức được mình đang dựa vào ngực một người đàn ông xa lạ, Sầm Y lại cảm thấy mất mắt vô cùng!

“Không khóc nữa? Xin lỗi cô, mới rồi… là tôi không đúng.” Người trong ngực dần an tĩnh lại, ý thức được có thể là cô đang xấu hổ hoặc ngại ngùng lên tiếng, Tống Khâm chủ động phá vỡ sự im lặng.

“Xin lỗi anh… là do lỗi của tôi… nhưng mà có thể nhờ anh đừng tố cáo tôi được không? Đây là thẻ của chị gái tôi!!!” Sầm Y nghe được thiện ý từ trong giọng nói của anh, nhanh chóng cầu xin anh bỏ qua cho.

“Cô có biết mạo dùng thẻ bảo hiểm y tế của người khác là trái pháp luật không?! Hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm. Một cô gái chưa lập gia đình như cô, dùng thẻ của chị gái cô. Chị gái cô còn là người đã kết hôn rồi, cô có biết là khả năng khám sai sẽ rất lớn không!!!” Lúc nói đến vấn đề chuyên môn, ngữ khí của Tống Khâm rất nghiêm khắc.

“Xin lỗi anh, tôi không suy xét được nhiều như vậy, anh có thể…”

“Không có lần sau đâu đấy! Còn nữa, khụ…” Vì để che giấu xấu hổ, anh ho nhẹ một tiếng: “Tôi cần phải vệ sinh cho cô một chút, để tránh nhiễm trùng lần thứ hai.”

Tống Khâm dịu dàng giúp cô rửa sạch nơi riêng tư, mặt Sầm Y lại hồng thấu như quả táo chín lần nữa.

Đầu ngón tay bọc lấy khăn ướt nhẹ nhàng chà lau dịch nhầy vào máu xử nữ ngoài cửa động cho cô, ngón giữa của Tống Khâm lại chen vào trong lối đi lần nữa, nương theo danh nghĩa vệ sinh mà moi móc mấy cái trong động nhỏ của cô!

Cự vật dưới thân từ khi nhìn thấy âʍ ɦộ phấn nộn của cô mà ngẩng đầu từ lâu, đang chống lên quần tay thành một túp lều, sưng to đau đớn. May mắn có áo blouse trắng che khuất đi.

“Được rồi.”

“Cảm… cảm ơn.” Mặc quần áo lại đàng hoàng, Sầm Y nhẹ giọng nói cảm ơn rồi đi ra khỏi phòng khám.

Tống Khâm nhìn bóng lưng cô khuất xa mà trầm tư. Anh không phải là người có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© quá nặng, mấy năm nay tinh lực đều đặt hết lên sự nghiệp, bạn bè quanh anh đều trêu anh y như hòa thượng thanh tâm quả dục.

Nhưng mới rồi, khi nhìn thấy âʍ ɦộ không cỏ cây trơn bóng của Sầm Y, dưới háng anh nổi phản ứng ngay lập tức. Anh cảm thấy ảo não vô cùng khi mình lại nảy sinh du͙© vọиɠ không nên có với người bệnh thế này. Dựa vào phản ứng trúc trắc và âʍ đa͙σ vô cùng chặt khít kia của cô, thậm chí còn đâm thủng màиɠ ŧяiиɧ của cô nữa, anh đoán chắc cô còn chưa kết giao bạn trai bao giờ. Vậy nên khi cô ngập ngừng nói mình chưa lập gia đình, theo bản năng Tống Khâm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Anh cảm thấy may mắn khi cô chưa lập gia đình, càng may mắn hơn khi cô chưa có bạn trai.

Cuối cùng, dưới kiến nghị của Tống Khâm, Sầm Y dùng tên quả mình làm xét nghiệm nướ© ŧıểυ ở khoa tiết niệu. Sau đó bác sĩ nói cô bị viêm trùng đường tiết niệu rồi, kê một vài loại thuốc kháng viêm, dặn dò cô chú ý vệ sinh.

Sầm Y nghe được hai chữ “vệ sinh”, theo bản năng mặt lại nóng bừng lên, vội vàng để lại một câu cảm ơn cho bác sĩ, cầm đơn thuốc đi lãnh thuốc, đặt xe chạy như bay về nhà. Cái bệnh viện này, cả đời này cô cũng không bao giờ bước chân tới nữa!!