Chương 1: Mở cửa vào phòng con gái

Con gái của Chu Nhuận là Vũ Yến đã mười lăm tuổi, hoàn toàn trưởng thành trở thành một cô gái duyên dáng yêu, chỉ là mẹ cô Diễm Phương vẫn luôn thiên vị con trai, càng ngày càng không thích cô, không chỉ thường xuyên đánh cô, còn cởϊ qυầи của cô, đánh lên mông cô.

Lần này Vũ Yến không cẩn thận làm mất ô che mưa, sau khi biết chuyện mẹ cô nổi trận lôi đình: “Đồ ăn hại này, ngay cả ô che mưa cũng không nhớ được, mày đã làm mất bao nhiêu cái ô rồi? Tiền trong nhà này đều là gió cuốn tới sao? Trong nhà có nhiều vàng núi bạc cho mày ném đi như vậy sao?”

Nghe vợ mắng con gái như vậy, thật ra trong lòng Chu Nhuận cũng rất khó chịu, cũng chỉ là một chiếc ô mà thôi, có cần phải mắng Vũ Yến như vậy không?

Nhưng anh lại ở bên giả vờ không để ý, không nhúng tay vào chuyện của hai mẹ con, anh hiểu tính cách của Diễm Phương, anh càng bênh vực Vũ Yến, Diễm Phương lại càng là đánh cô ác liệt hơn, anh không thể tranh cãi với người phụ nữ điên cuồng này, kéo cao mâu thuẫn hơn, thứ hai anh không để ý Diễm Phương đối xử với Vũ Yến như thế nào, cũng sẽ có lợi cho anh, dù sao anh cũng có chút tính toán với con gái.

Hôm nay Vũ Yến mặc bộ quần áo màu đen, áo sơmi đen, quần đen, mười lăm tuổi, cô mang vẻ ngây thơ của thiếu nữ nhưng lại có chút trưởng thành của phụ nữ, hai vυ" căng tròn phồng lên, trông càng thêm quyến rũ.

Nhìn con gái như vậy, có đôi khi Chu Nhuận hận không thể ôm cô vào trong ngực cắn hai cái, nhưng hiện giờ anh cũng chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng mà thôi, rốt cuộc thời cơ vẫn chưa chín muồi, người đàn ông như Chu Nhận, bề ngoài trông có vẻ nho nhã lịch sự, nhưng trong xương cốt lại không quá để tâm tới luân lý đạo đức, khi có suy tính không nên có với con gái, anh lại không chút kìm nén hay cố gắng xoá bỏ, mà lại điên rồ để mặc cho nó từ từ phát triển.

“Mẹ, đừng đánh con được không?” Vũ Yến khóc lóc cầu xin.

“Mày đáng bị đánh, nuôi mày lớn như vậy, vậy mà mày suốt ngày làm hao tốn tiền bạc trong nhà, hôm nay làm mất ô, tuần sau thì sao? Màu còn làm hỏng cả xe đạp… Cả ngày chỉ biết gây phiền phức cho tao… Nghĩ tới là lại tức giận… Tao phải đánh mày… Tao đánh chết mày…” Diễm Phương nổi giận vừa nói vừa vung cây gậy trong tay đánh Vũ Yến.

Vũ Yến không dám phản kháng, tủi thân cởi thắt lưng, cởϊ qυầи ra, để lộ ra hai cái đùi trắng nõn qυầи ɭóŧ, Cu Nhuận vốn đang xem TV, anh hơi nghiêng mặt một chút, ánh mắt hơi nhíu lại dừng ở giữa hai chân con gái, không khỏi ảo tưởng ra hình ảnh bên trong qυầи ɭóŧ…

Đến lúc này nếu Chu Nhuận muốn sắm vai ‘người tốt’, vậy thì anh sẽ thức thời đi vào phòng của mình.

Giả vờ phối hợp với Diễm Phương, dù sao bà ta luôn là người dạy con, trong cuộc sống hàng ngày, Diễm Phương luôn là sắm vai mặt đỏ, còn Chu Nhuận diễn vai mặt trắng, điều này khiến Diễm Phương cảm thấy địa vị của bà ta ở trong ngôi nhà này rất cao, hơn nữa còn được chồng tôn trọng và yêu thương.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng khách truyền đến tiếng khóc của Vũ Yến và tiếng quát mắng của Diễm Phương, Chu Nhuận ở trong phòng hút thuốc, nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, hôm nay Diễm Phương trực ca đêm, mộ lát nữa bà ta phải ngoài, sẽ không đánh Vũ Yến quá lâu, quả nhiên, tiếng quát mắng ầm ĩ của Diễm Diễm nhỏ dần lại: “Bỏ đi, hôm nay mày gặp may… Nếu không phải tao sắp phải đi làm… Xem tao có đánh chết mày hay không…” Nói xong bà ta cất gậy, cầm túi xách lên đi ra ngoài.

Mà Vũ Yến nhặt quần trên mặt đất lên, khóc lóc trở về phòng.

Lúc này Chu Nhuận ra khỏi phòng, tới trước cửa phòng con trai nhìn con gái, con trai đang làm bài tập, Chu Nhuận dập tắt tàn thuốc, xoay người đẩy cửa đi vào phòng con gái Vũ Yến.