Chương 22

"Ngu đại nhân. . . . . ." Yến Vân Hà khàn giọng nói, loại cảm giác bị ức hϊếp này thật sự không tốt, hơn nữa tư thế của bọn họ quá mức xấu hổ, nếu như có bất kỳ biến hoá gì, đều không thể gạt được cái người đang đè trên thân.

Ngu Khâm dùng đao vỗ vỗ mặt hắn: "Yến đại nhân ngươi cảm thấy một tô mì thịt vẫn không đủ ư?"

Yến Vân Hà nuốt nước miếng, gian nan nói: "Ngu đại nhân đó chỉ là nói đùa một chút thôi mà."

Lưỡi đao hơi đổi, vành tai Yến Vân Hà liền hiện lên một vài giọt máu.

" Mùi vị thịt người quả thật khiến người ta tò mò, Yến đại nhân có hay không sẵn lòng cho kẻ hèn này.... Nếm thử?" Ngu khâm khoan thai nói.

Ừng ực, tiếng nuốt vang lên rõ ràng trong đêm, Yến đại nhân kinh sợ rồi.

Trống ngực đập liên hồi, không biết là vì bên tai đau đớn gây ra, hay là bị bầu không khí lôi cuốn.

Bên trong không gian bịt kín cách một lớp rèm giường vừa dày vừa nặng, cơ hồ bị bao phủ bởi mùi hương của Ngu Khâm, Trong thời khắc sinh tử bị người khác nắm giữ, gia tăng tốc độ lưu thông máu huyết.

"Ngu đại nhân, muốn nếm thịt của ta... âm cuối của hắn thấp đến nỗi gấn như nỉ non: "có chút khó đấy." Vừa dứt lời vỏ đao liền ngăn cản lưỡi dao sắc bén, ma sát chạm nhau bắn ra tia lửa.

Bọn họ ở trên giường anh đẩy ta lui, cuối cùng Yến Vân Hà tìm ra khe hở, đánh bay kiếm trong tay ngu khâm, cùng lúc đó hắn cũng vội vàng ném vỏ đao ra ngoài.

Các hung khí gϊếŧ người biến mất sau tấm rèm giường dày cộp, tiếng va đập trên mặt đất rất lớn.

Yến Vân Hà thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói lời đình chiến, cổ họng đột nhiên bị tóm lấy, ánh mắt hắn chìm xuống, còn tưởng rằng chuyện này thật sự đến sao?

Chỉ là hắn say rượu vào nhầm phòng, lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lên nhầm giường, Ngu Khâm cần gì phải tức giận như vậy?

Yến đại nhân hùng hồn nghĩ, còn cảm thấy Ngu Khâm quá mức keo kiệt.

Không gian Nhỏ hẹp không thích hợp thi triển động tác lớn, tuy nói khí lực của Yến Vân Hà mạnh hơn Ngu Khâm, nhưng thân pháp của Ngu Khâm không biết học được ở đâu, dị thường xảo quyệt khó chơi.

Nhất là lúc đó, nội lực lạnh như băng bất ngờ đâm vào gân mạch hắn, tương khắc với công pháp mà cùng hắn học được, khiến Yến Vân Hà càng thêm bực bội.

Càng đánh về sau, tính nóng càng bộc phát.

Bọn họ cấu xé lẫn nhau, tạm thời Yến Vân Hà ở trên, một hồi lại bị Ngu Khâm đè xuống, đầu gối đè chặt thắt lưng hắn, suýt nữa khiến hắn nôn ra hết rượu vừa mới uống xong.

"Ngu Khâm!" Yến Vân Hà nghiến răng nghiến lợi: " chỉ là ngủ trên giường của ngươi thôi mà, chẳng lẽ ngươi là một cô nương, cho nên mới thẹn quá hóa giận.

Đáp lại hắn chính là, một quả đấm hung hãn nhắm vào má hắn, Yến Vân Hà giận tím mặt, đánh người không nên đánh mặt, trên đường đi làm nhiệm vụ sẽ gặp được rất nhiều quan nhân, nếu như mặt sưng lên, làm sao mà giải thích?

Chẳng lẽ phải nói vì không cẩn thận lên nhầm giường của chỉ huy sứ đại nhân Cẩm Y Vệ nên bị nện?

Dùng lực ở eo và bụng, hắn đột nhiên vùng lên, đè Ngu Khâm xuống dưới, giơ cao nắm đấm, chuẩn bị vung xuống.

Lúc này, hắn nhìn thấy ánh mắt của Ngu Khâm phi thường rõ ràng trong bóng tối, lạnh lùng nhìn hắn không chút sợ hãi.

Yến Vân Hà cắn chặt răng, đánh một quyền trên giường bên cạnh Ngu Khâm.

Chỉ nghe một tiếng rầm lớn, cuối cùng chiếc giường bị tra tấn cũng sụp xuống, Yến Vân Hà nhanh chóng trở mình, Ngu Khâm kịp thời nắm lấy đầu giường để ổn định thân thể.

Khách điếm yên tĩnh lần lượt được thắp sáng, mọi người bị tiếng động lớn này làm cho bừng tỉnh.

Yến Vân Hà dùng chân khều trung y trên mặt đất mặc vào ngay ngắn, vừa mới thắt xong đai lưng, tiểu nhị gõ cửa dồn dập hét lên: "Khách quan khách quan ngươi không sao chứ!"

Khuôn mặt rất ít để lộ ra cảm xúc kia của Ngu Khâm giờ phút này cũng xuất hiện một chút dao động.

Hắn nhìn Yến Vân Hà, Yến Vân Hà tức giận trừng hắn, giống như đang nói chuyện này hay rồi đấy.

Tiểu nhị lại gõ cửa một hồi lâu, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.

Yến Vân Hà chưa kịp nghĩ ra lý do thì đã nghe thấy một giọng nói vang dội quen thuộc, đang lè nhè nói lớn, là Trần đại ca.

Trần đại ca nói: ""Có chuyện gì vậy, ai đang ở đây?"

"Hình như là vị vừa rồi cùng uống rượu với ngài ..." Tiểu Nhị chưa kịp nói hết những lời kèm theo, Trần đại ca đã kinh ngạc nói: "Đừng hoảng sợ! Đại ca tới cứu ngươi ngay đây!"