Chương 7

Nếu vụ án của Triệu Tường được phá, thì chuyện hắn uống rượu mua vui trong quân doanh qua đi như một cơn gió, hắn có thể được quay lại trại thần cơ.

Nếu làm không tốt, e rằng phải quay lại biên cương Anh gió uống cát.

Sau khi ra khỏi hoa viên, trên trán Yến Vân Hà đã bầm tím và đầy máu, do vừa rồi hắn đã quỳ lạy dập đầu quá mạnh. Mà đi theo phía sau hắn là một đám người hầu, mang theo vài cái hộp lớn, là do Thành Cảnh Đế ban thưởng.

Người trong cung nhìn bộ dạng của Yến Vân Hà, nhất thời không biết hắn bị trừng phạt hay được ban thưởng.

Có điều, nhưng không vì vậy mà Yến Vân Hà đánh mất đi thánh Tâm, sự Thật mắt Trần có thể nhìn thấy được.

Yến Vân Hà ngoài mặt thì vô cảm, nhưng trong lòng đang rất lẫn lộn phức tạp.

Ngay cả khi hắn đang biết rằng hắn và ngu khâm không còn là những thiếu niên đồng học ở Đông Lâm Thư viện, nhưng hắn không thể ngờ rằng bất chấp tình cảm của đồng học cũ, Y ra tay tàn nhẫn ép hắn đến con đường chết.

Nó không chỉ khiến hoàng thượng khó chịu, mà còn khiến Toàn bộ người trong cung nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn.

Nghĩ cái gì thì đến cái đó, Yến Vân Hà đi trên con đường đến hậu cung, trên con đường chật hẹp lại gặp nhau với tên đầu sỏ Ngu Khâm.

Hôm nay, Ngu Khâm mặc áo quan màu đỏ, thắt lưng đeo kiếm vàng, không có thuộc hạ tháp tùng mà do cung nữ cử đến, nhìn hướng đi, chính là Từ Ninh Cung của Thái hậu.

Ngu Khâm không hờ hững với Yến Vân Hà như moi khi, mà liếc mắt nhìn trên trán hắn.

Yến Vân Hà tức đến nực cười, hắn biết trong mắt của Ngu Khâm vết thương trên trán hắn không phải là vết thương, mà là huân chương thành công của đối phương. E rằng khi quay về nghĩ đến chuyện này, hắn sẽ đắc ý trong một thời gian dài.

Sau khi người trong cung đến, hai người liếc nhìn nhau chốc lát rồi lướt qua nhau.

Đến khi Ngu Khâm quay về, thì đã nửa đêm

Người hầu già ở nhà mở cổng cho hắn, bưng một bát mì trơn đơn giản cho hắn, sau đó liền đi xuống nghỉ ngơi.

Ngu phủ không lớn, người hầu cũng ít.

Một Chỉ Huy Sứ nổi tiếng của Cẩm Y Vệ, vậy mà lại sống ở một nơi tồi tàn như vậy, liền bị các quan trong triều chỉ trích, nói hắn làm bộ làm tịch, thật sự nghĩ rằng hắn đang duy trì làm bộ giống như Ngu Công lúc tại thế, đúng là một kẻ kiêu ngạo.

Ngu Khâm khét tiếng tàn nhẫn, đã lâu không thèm để ý đến lời mắng chửi này.

Hắn cầm đũa lên, an tĩnh ăn mì, trong một khoảnh khắc, ngọn nến trước mặt khẽ lay động, đao bạc giữa eo tốc độ phi ra, hóa thành dư ảnh, phi trực diện tới người không biết khi nào đã ở trong phòng.

Giữa ánh sáng của lửa đạn, chỉ nghe thấy âm thanh của đao, đao bạc bay lên không trung, Ngu Khâm xoay người né tránh, cầm lấy trường kiếm, chưa kịp công kích lần thứ hai liền ngừng lại mọi hành động.

Người đến trong tay cầm hoả súng, tiếng vang vừa rồi là tiếng chạm nhau của đạn về súng.

Yến Vân Hà sờ lên vết xước của hoả súng, khô khốc nói:"Đây là thánh vật được ban, Ngu đại nhân cũng thật to gan.

Ánh nến bị gió thổi qua, sau khi lắc lư vài cái, cũng không chịu vụt tắt.

Ngu Khâm cầm đao ẩn thân trong bóng tối, trong nhà thanh đạm, chỉ có một cây nến, nhưng đây là cơ hội tuyệt vời để Y ẩn thân đứng trong bóng tối.

Yến Vân Hà cười khẽ, hắn từ từ đốt đầu đạn, lỗ tai bắt đầu nghe ngóng, chậm rãi hướng khẩu súng đến đúng phương hướng mà Ngô Khâm đang đứng

"Ngu đại nhân, hay là chúng ta đánh cược nhé, là đao của ngài nhanh hay súng của ta nhanh"