Chương 23

Mục Bách Nam mỉm cười, nụ cười mờ nhạt dưới ánh sáng, Hạ Chí trong tiềm thức hơi căng thẳng. Tôi không biết cảm giác đó như thế nào, nhưng tôi muốn khám phá nụ cười của cô ấy một cách cẩn thận, nhưng tôi cũng sợ rằng cô ấy sẽ lộ ra một nụ cười vô hại nhưng lại đầy quyến rũ...

"Có thể, nhưng không sao đâu, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi."

Hạ Chí gật đầu, không nói thêm gì nữa.

"Cô Hạ về muộn như vậy, cô... đang đợi ai à?"

Hạ Chí sửng sốt một lát.

Hôm nay cô tan làm sớm, ăn xong không có việc gì làm liền xuống lầu cho mèo ăn, đang nghĩ không biết có gặp được nàng không, nhưng lại đợi đến bây giờ...

Cô không thể nói rằng cô đang chờ đợi nàng ấy.

"Không, tôi..." cô không nói nên lời.

Mục Bách Nam kiên nhẫn chờ đợi cô.

Thật đang tiếc, không có phản hồi. Vì vậy nàng chủ động đổi chủ đề: "Ngày mai có rảnh không?"

"Ngày mai đi làm."

Mục Bách Nam hơi nhếch khóe môi.

Tất nhiên nàng biết ngày mai là ngày làm việc.

"Ý tôi là, sau giờ làm việc cô có rảnh không? Cô có muốn cùng ăn tối không?"

Chủ động mời?

Tim Hạ Chí đập nhanh hai nhịp. Dù có nên nói hay không thì người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này hầu như lần nào cũng có thể đánh trúng cô!

"Được, là cô đãi đúng không?"

"Không vấn đề, nếu cô Hạ muốn ăn, chỉ cần gửi tin nhắn WeChat cho tôi." Mục Bách Nam nói rồi tiến về phía trước hai bước, nàng không thể chịu đựng được nữa, chỉ muốn về nhà ngay lập tức, tìm một viên thuốc giảm đau, cầm lấy và ngủ..

Hạ Chí nhận thấy nàng có gì đó không bình thường: "Cô không sao chứ? Có muốn tôi đưa cô về không?"

Nàng xua tay: "Không sao đâu, cô Hạ tôi đau đầu quá... chúng ta tự về trước đi, ngày mai gặp lại." Nói xong, nàng đi về phía biệt thự.

Vẫn còn một đoạn đường ngắn phía trước nên nàng nhắm mắt lại, cảm giác như không có điểm kết thúc.

"...Ngày mai gặp lại." Hạ Chí nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy thân hình gầy gò yếu ớt, cô lại cảm thấy thương hại nàng.

Mũi cô chợt cảm thấy chua chát, chua chát không thể giải thích được.

Mục Bách Nam lại có một giấc mơ khác, mơ thấy lửa lan trên biển và nàng gần như ngạt thở.

Khi nàng thức dậy lúc ba giờ sáng, không thể ngủ được nữa. Tóc nàng ướt đẫm mồ hôi, như thể vừa được vớt lên khỏi mặt nước, toàn thân ướt đẫm.

Nàng vén chăn ngồi dậy nhưng cảm thấy choáng váng, hít một hơi rồi mới nằm xuống.

Trong đêm khuya, bên tai luôn có tiếng nổ, biệt thự trống trải càng giống nhà máy trống rỗng trong ký ức của cũ, nàng bước vài bước trên mặt đất, các cơ trên lưng bất giác căng cứng... …

Nàng không khỏi hắt hơi. Có cửa sổ trong phòng nào đó đang mở không? Vì thế nàng kiểm tra hết phòng này đến phòng khác, cửa sổ nào cũng đóng chặt nhưng vẫn cảm thấy cái lạnh thấu xương.

---

Tập đoàn tổ chức một cuộc họp cổ đông bất ngờ, sáng ra Hiro không đợi được sếp đến nên phải gọi điện cho nàng.

Hắn gọi nhiều lần nhưng không ai trả lời.

Thật bế tắc.

Kỷ Lâm Hải đang đi công tác, tập đoàn đột nhiên triệu tập một cuộc họp cổ đông rõ ràng là vì lúc này Mục tổng không có mặt và muốn thu xếp một số việc. Hiro nghĩ và cảm thấy tức giận.

"Tiểu Hiro Tử, chuyện gì xảy ra vậy? Mục tổng thường xuyên đến muộn sao?" Trương đại hội cổ đông ông là người đầu tiên tấn công.

Hiro không dám cãi lại, dù sao anh cũng chỉ là trợ lý, quan hệ giữa đại hội cổ đông và chủ tịch tập đoàn rất phức tạp, đan xen, mọi người trước mặt đều là cấp trên của anh theo nghĩa rộng...

"Trương tiên sinh, xin lỗi, Mục tổng có thể tạm thời bận, bình thường không nghe điện thoại, tôi sẽ gọi lại..."

Mục Bách Nam bị cảm lạnh, có lẽ đêm qua mệt mỏi và bị gió thổi bay nên sáng hôm sau cảm thấy choáng váng.

Cuộc gọi cuối cùng cũng được bắt máy, Hiro ngạc nhiên nói: "Mục Tổng! Cuối cùng thì ông cũng đã trả lời điện thoại..."