Chương 1: Trong mắt em, tôi là ai?

Diệp Dĩ Hành xách một túi hành lý đen, lẳng lặng đứng trước thang máy.

Thang máy đang nhanh chóng đi xuống, cứ cách hai giây số tầng lại nảy lên, cô mặt không cảm xúc nhìn, mí mắt rũ xuống theo thói quen, đồng tử đen láy trống rỗng.

Điện thoại cầm trên tay phải vang lên tiếng chuông, cô không có phản ứng gì, nhìn từ xa lại giống như đang ngẩn người, thế nên khi thang máy mở cửa, nhân viên phục vụ đứng bên cạnh còn tốt bụng ấn nút giúp cô, nhiệt tình nhắc nhở cô: "Thưa cô, thang máy tới rồi."

Cô dường như mới tỉnh táo lại, giật mình ngây ra một lúc mới nói cảm ơn.

Bàn tay bị túi hành lý siết đỏ ấn xuống tầng trệt, cửa thang máy rất nhanh đóng lại, ngăn cách nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên phục vụ, nụ cười lịch sự trên môi cô cũng thu lại, trở về vẻ mặt không cảm xúc vừa rồi.

Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng điện rất nhỏ, thang máy rộng rãi này cũng chỉ có một mình cô.

Cửa đóng lại, trước mặt là một tấm gương, phản chiếu ra một gương mặt đờ đẫn, thiếu sức sống.

Viền váy trắng dính bùn, cô vừa mới dầm mưa, đôi giày thể thao tình nhân trên chân vẫn còn thấm ra nước khi giẫm lên sàn nhà, gần chạng vạng tối, lớp trang điểm trên mặt đã trôi gần hết, mái tóc dính mưa, đôi môi khô nứt nẻ đến mức chảy máu vì cả buổi chiều chưa uống ngụm nước nào……

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô, chần chờ hai giây, Diệp Dĩ Hành mới từ thang máy đi ra.

Hôm nay là sinh nhật Lục Gia Vọng, cô tìm vài người hỏi thăm mới biết anh ở đây.

Một người trong đó rõ ràng là đùa bỡn cô, người nọ ngoài mặt thì nhiệt tình ân cần, nhưng đưa sai địa chỉ cho cô, nói rằng hôm nay Lục Gia Vọng tổ chức sinh nhật ở biệt thự Thành Đông, cô vất vả lắm mới chạy tới Thành Đông, nhưng vừa xuống xe lại bị anh ta lừa tới Thành Tây, cuối cùng cô bị lạc đường, gọi lại cho anh ta thì người nọ đem wechat của cô…… chặn luôn.

Lúc này cô mới nhận ra mình bị lừa.

Lúc đó đã hai giờ chiều, cô ngồi xổm bên đường lớn, nắng như thiêu đốt lưng cô, mồ hôi chảy dài trên trán, bắp chân mỏi đến run rẩy, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra ngẩng đầu lau mồ hôi.

Quá uất ức, nên lúc đó cô đã không kiềm được mà gọi cho Lục Gia Vọng, tuy rằng cô không biết phải nói gì, nhưng cuộc gọi đã bấm máy.

Trong điện thoại nghe thấy tiếng báo máy bận dài, sau một phút, cô đã chủ động cúp điện thoại.

Màn hình điện thoại tối đen, cô cười tự giễu, cô cảm thấy có lẽ mình phơi nắng tới nỗi bị cảm rồi, nếu không sao lại nghĩ anh sẽ nghe máy chứ.

Rời khỏi thang máy, Diệp Dĩ Hành xách theo túi hành lý đi dọc hành lang dài, bước nhanh đến cuối, nhưng chợt dừng lại trong giây lát.

Thật trùng hợp, người lừa gạt cô lúc này tay phải đang kẹp điếu thuốc tựa vào lan can, dương dương tự đắc biến cô thành trò cười kể cho người khác nghe, người nghe đó tuy rằng không đáp lời nhưng anh ta vẫn nói hăng say, cười ngả tới ngả lui.

Bên ngoài còn đang mưa, chân trời tiếng sấm cuồn cuộn, Diệp Dĩ Hành cảm thấy lời của anh ta cũng nói đứt đoạn, nghe không rõ, chỉ nghe rõ được mấy câu thế này——

"Cậu không biết cô ta trong điện thoại ngốc đến thế nào đâu, thật sự nghĩ là tôi muốn giúp cô ta, còn nói muốn mời tôi bữa cơm, buồn cười chết mất."

"Đừng trách tôi tàn nhẫn với cô ta, chỉ là tôi nhìn không quen loại người này."

"Hơn nữa, bộ dạng chỉ có vậy, với điều kiện của cô ta, phải dùng hết may mắn kiếp sau mới đuổi kịp Lục Gia Vọng……"

Vốn tưởng rằng nghe nhiều lời tổn thương thì sẽ quen thôi, nhưng giờ phút này, trong lòng vẫn cảm nhận được chua chát và đau đớn.

Diệp Dĩ Hành khi nghe hết những lời này liền đi tới phía trước, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người nọ, cô đẩy cửa phía sau anh ta bước vào.

Sinh nhật của anh vẫn long trọng như mọi năm, năm nay dường như có thêm chút hương vị xa hoa trụy lạc, trong không khí tràn ngập mùi rượu và mùi nước hoa cao cấp, tay bọn họ cầm sâm panh, nói chuyện vui vẻ, cử chỉ tao nhã, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, cô lại giống như bị lạc lối vào đây, nhưng cô đúng thật là người lạc lối.

Tấm thảm đắt đỏ bị đôi giày vừa giẫm qua bùn của cô để lại dấu chân, đột ngột khác thường, đủ loại ánh mắt đổ dồn lên người cô, đánh giá, chế giễu, khinh miệt, khinh bỉ…… Cô nhớ lại, dường như khi ở cùng một chỗ với Lục Gia Vọng, cô luôn phải chịu những ánh mắt như vậy, cô luôn là người bị soi mói.

Phòng tiệc lớn như vậy, Diệp Dĩ Hành đứng ở cửa nhìn một vòng vẫn không thấy người cô muốn tìm.

Nhưng khi Lý Nghiên Lỗi nhìn thấy cô, sắc mặt trầm xuống, mày nhíu lại.

Anh ta tiến tới một bước, kéo cô qua một góc.

"Không phải chứ, sao cô lại tới đây?"

Giọng điệu của Diệp Dĩ Hành lại rất bình tĩnh: "Anh ấy đâu?"

Lý Nghiên Lỗi thở dài nhắc nhở: "Diệp Dĩ Hành, hôm nay là sinh nhật cậu ấy."

"Tôi biết." Cô cúi đầu.

"Biết còn tới?"Anh ta cao giọng.

"Tôi có việc," Diệp Dĩ Hành chầm chậm lặp lại, "Có việc tìm anh ấy."

Lý Nghiên Lỗi trầm mặc hai giây dường như đang rất nhẫn nại, sau đó lại thở dài một hơi, lúc mở miệng thì giọng nói đã âm trầm hơn, mang theo cảm giác muốn khuyên giải: "Hôm nay sinh nhật cậu ấy, cô có chuyện gì không thể để sau sao? Bình thường có thế nào, tôi cũng không xen vào, nhưng ít nhất hôm nay đừng làm cậu ấy mất hứng được không——"

Cô thấp giọng ngắt lời: "Chuyện rất quan trọng, nói xong tôi đi ngay."

Có lẽ chưa từng thấy cô mặt dày như vậy, Lý Nghiên Lỗi liếc cô một cái, đánh giá cô từ dưới lên trên, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở gương mặt mộc nhàm chán của cô.

Nói thật, đến bây giờ anh ta vẫn cảm thấy bất ngờ với chuyện yêu đương của Lục Gia Vọng và cô, bộ dạng thật sự không có gì đặc biệt, làn da không tính là trắng, hôm nay lại càng xám xịt, ngũ quan không có ấn tượng gì, cùng lắm cũng xem như thanh tú, bình thường cười lên ánh mắt lại rất đẹp, nhưng cô đã rất lâu không cười, nhất là sau khi chuyện đó.

Lý Nghiên Lỗi nặng nề thở ra một hơi, ném điếu thuốc tay phải đang kẹp vào thùng rác.

Anh ta nói: "Tôi không thể đưa cô đến gặp cậu ấy."

Diệp Dĩ Hành không cảm thấy bất ngờ, ồ một tiếng, gật đầu hỏi: "Vậy lát nữa anh ấy sẽ xuống chứ?"

Lý Nghiên Lỗi quay mặt đi, không nói gì.

Diệp Dĩ Hành tâm trạng rất tốt: "Không sao, tôi ở ngoài chờ một lát."

Nói xong, cô xách túi hành lý đi ra cửa, còn lịch sự đóng cửa lại.

Đặt túi hành lý xuống sàn, cô dựa vào hành lang chờ đợi.

Cô nghĩ, dù sao Lục Gia Vọng cũng sẽ xuống.

Không biết đợi bao lâu, mà Lý Nghiên Lỗi đã đi ra nghe điện thoại mấy lần, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô.

Có lần anh ta đi vào chưa bao lâu, thì có nhân viên phục vụ ra đưa cho cô một ly đồ uống.

"Anh Lý bảo tôi đưa cho cô."

Diệp Dĩ Hành sững sờ một lát, cô nghĩ, có lẽ ngay cả anh ta cũng chú ý tới đôi môi nứt nẻ của cô.

Sắp đến chín giờ, Lý Nghiên Lỗi lại đi ra lần nữa, nhìn thấy cô còn ở đây, lại nhíu mày.

Diệp Dĩ Hành đang định cám ơn anh ơn, lại nghe thấy anh ta nói: "Cậu ấy ở trên lầu, cô chờ ở đây có ích lợi gì."

Vừa dứt lời, Lý Nghiên Lỗi đứng trước thang máy, ấn nút lên trên.

Diệp Dĩ Hành là người thông minh, biết anh ta đang giúp mình, lập tức ngoan ngoãn đi theo sau anh ta.

Đi thang máy lên tầng cao nhất, băng qua phòng khách, Lý Nghiên Lỗi đẩy cửa phòng tận cùng bên trong, trong nháy mắt cửa mở ra, cô cuối cùng cũng gặp được người ấy như mong muốn.

Đèn tường mờ nhạt, ánh sáng mông lung, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt, Lục Gia Vọng ngồi ở giữa bị chúng tinh phủng nguyệt vây quanh, tay phải anh cầm ly rượu, lười biếng tựa vào sô pha hơi nghiêng đầu, không biết người khác nói gì, đáy mắt anh hiện lên ý cười, khóe miệng cong cong.

Khung cảnh rất hài hòa, cô vốn dĩ không nên quấy nhiễu.

Nhưng lúc này, có một cô gái đang đẩy bánh ngọt đi vào cửa, cô lúng túng lùi sang một bên.

"Oa, bánh kem đến rồi! Gia Vọng, đến cắt bánh kem cầu nguyện đi."

Không biết ai lên tiếng, sự chú ý của mọi người bắt đầu dịch chuyển, giống như ống kính chiếu chậm, Lục Gia Vọng chậm rãi giương mắt nhìn về phía cửa ra vào——

Khi mà im lặng nhìn nhau, trong lòng Diệp Dĩ Hành không hiểu sao lộp bộp một tiếng, đầu óc giống như chiếc TV kiểu cũ mất tín hiệu, chỉ còn lại những bông tuyết.

Cô thấy rõ nụ cười trên khóe miệng Lục Gia Vọng tắt ngúm trong giây lát, ánh mắt vừa nãy xuôi theo ý cười lúc này đã lạnh đến muốn đóng băng, tay phải cầm ly rượu đột nhiên nắm chặt tới nỗi gân xanh hiện lên.

Anh không đòi nói gì, nhưng Diệp Dĩ Hành lại cảm thấy không rét mà run.

Dưới ánh mắt như vậy, cô nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Lý Nghiên Lỗi mở miệng trước, giọng điệu vội vàng: "Cô ấy nói có việc gấp tìm cậu, nên tôi mới đưa tới đây."

Lý Nghiên Lỗi đυ.ng tay cô, sau khi được anh ta nhắc nhở, Diệp Dĩ Hành cuối cùng đã tìm lại giọng nói của mình.

"Ừ, em có việc tìm anh, có thể làm phiền anh vài phút không?" Cô cố giả vờ bình tĩnh, đứng tại chỗ: "Đảm bảo không quá năm phút."

Cô giảm bớt xưng hô, lời nói cũng khách sáo hơn, cô không muốn chọc giận anh, mục đích cô tới đây cũng không phải để chọc giận hắn.

Lục Gia Vọng không nói gì, ánh mắt anh vẫn đang nhìn bàn tay cô vừa rồi bị Lý Nghiên Lỗi đυ.ng, lúc này giờ tay hai người gần như sắp chạm nhau.

Từ đầu đến cuối không đợi được câu trả lời, ngay lúc Diệp Dĩ Hành nghĩ anh muốn từ chối, Lục Gia Vọng lại mở miệng, nhẹ giọng nói: "Tới phòng nghỉ bên cạnh chờ đi."

……

Diệp Dĩ Hành được nhân viên phục vụ đưa tới phòng nghỉ bên cạnh.

Đây là phòng nghỉ trống, không có ai khác ngoài cô, trên bàn trà ngoài một cốc nước ấm, cũng không có gì nữa.

Ngồi trên sô pha, nghe tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từ phòng bên cạnh, cô bỗng hiểu ra dụng ý của Lục Gia Vọng, tại sao anh lại sắp xếp cho cô chờ ở đây, bởi vì ở đây, cô có thể nghe thấy rõ tiếng nói chuyện và tiếng ồn ào náo nhiệt của phòng bên cạnh, nghe thấy mọi người hát bài hát sinh nhật cho anh, hào hứng để anh ước nguyện, tác hợp anh với người khác……

Lại phải chờ đợi thật lâu.

Hôm nay dường như cô vẫn luôn chờ—— chờ địa chỉ của anh, chờ anh xuống lầu, chờ anh đến.

Rõ ràng thân thể đã vô cùng mệt mỏi, nhưng giờ phút này cô lại không buồn ngủ chút nào.

Đợi đến khi điện thoại sắp hết pin, mới nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ hành lang.

Lục Gia Vọng hẳn là ước nguyện xong mới qua, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, mùi giống như Perrier Jouet Champagne.

Cửa đóng sầm lại, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn tối, yên tĩnh đến mức, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được, Lục Gia Vọng chỉ đứng đó, đã có thể mang đến cho cô cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

"Thật xin lỗi, lại làm phiền anh rồi." Bầu không khí quá căng thẳng, Diệp Dĩ Hành muốn nói mấy câu khách sáo: "Anh cắt bánh kem xong rồi sao? Vừa nãy bên các anh náo nhiệt ghê."

Vừa nói xong, đáp lại cô chỉ có không khí càng ngày càng căng thẳng, Lục Gia Vọng vẫn không nói một lời.

"Hôm nay em gọi cho anh hai cuộc, anh không nghe máy——"

Cô đang giải thích lý do mình đến đây, nhưng Lục Gia Vọng đương nhiên không có kiên nhẫn nghe cô nói xong liền ngắt lời.

"Tại sao tôi phải nghe máy của em?" Lục Gia Vọng cười nhạo.

Đôi mắt anh đầy vẻ giễu cợt: "Sao em còn nghĩ tôi sẽ nghe máy chứ?"

Diệp Dĩ Hành hoàn toàn nghẹn lời.

"Vừa rồi em không nói rõ ràng, ý em là gọi cho anh nhưng anh không nghe máy, không gọi được cho anh, em mới tìm tới đây." Diệp Dĩ Hành dừng lại một lát, nói thêm: "Em biết hôm nay là sinh nhật của anh, em không muốn làm ảnh mất hứng, nhưng em để quên đồ trong căn hộ của anh, sáng em đến lấy thì phát hiện anh đã thay mật khẩu rồi, em không vào được."

Thậm chí, cô còn phát hiện anh đã xóa dấu vân tay của cô.

Đột nhiên, cô nhớ lại hai năm trước, ngày bọn họ sống chung, anh bảo cô lưu dấu vân tay ở căn hộ, cô kéo dài âm cuối hỏi anh: "Lục Gia Vọng, ở đây rốt cuộc đã lưu dấu vân tay của bao người rồi?"

Lục Gia Vọng tức giận mỉm cười: "Em nghĩ sao?"

Cô bắt đầu đếm ngón tay: "Ít nhất phải có bảy tám chín mươi dấu chứ."

Lục Gia Vọng lại mỉm cười, gập ngón tay cô lại, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.

"Thêm em nữa là ba."

"Chỉ có ba người?"

Sao cô lại không tin được nhỉ?

"Ngoài em và anh, còn có một người là ai?", Cô bắt đầu nhiều chuyện, lắc lắc tay anh, "Bạn gái cũ của anh?"

Anh lắc đầu.

"Bạn gái cũ trước nữa?"

Anh vẫn lắc đầu.

"Vậy rốt cuộc là ai?" Cô sắp mất kiên nhẫn.

"Nghiên Lỗi."

"À, em còn tưởng là người yêu cũ anh chứ."

Nhưng câu trả lời này làm cô khá hài lòng, tâm trạng không tệ.

Lưu dấu vân tay xong, Lục Gia Vọng hỏi cô: "Lại ghen à? Sao ngày nào cũng ghen vậy?"

Cô hỏi ngược lại: "Em là bạn gái anh, em không được ghen sao?"

……

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Dĩ Hành rốt cuộc đã có chút thay đổi, nhìn lại người trước mặt cảm giác như đã qua mấy đời.

Chần chừ vài giây, cô vẫn hỏi: "Anh... xóa dấu vân tay của em lúc nào?"

Lục Gia Vọng: "Em đoán xem."

Diệp Dĩ Hành hỏi tiếp: "Là ngày chia tay đó sao?"

Trong mắt anh, cô đã nhìn thấy câu trả lời.

Đúng thật là vậy.

Diệp Dĩ Hành lập tức hiểu ra.

Thật ra nàng không bất ngờ, thậm chí cảm thấy mọi chuyện phải thế này.

"Em lấy đồ xong đi ngay, nếu anh không tiện, có thể để người nào đó đi cùng em, em biết anh chắc đang suy nghĩ đây lại là lý do em bịa ra để gặp anh, nhưng——" Diệp Dĩ Hành lo lắng anh không đồng ý, đến gần một bước, thấp giọng hơn, chậm rãi mở miệng: "Lục Gia Vọng, em đảm bảo, đây là lần cuối cùng em tìm anh, thật đấy."

Lúc này, người từ lúc vào cửa mặt vẫn không chút thay đổi bỗng nhiên giương mắt nhìn cô, nửa gương mặt bị ẩn trong bóng tối, vẻ mặt không rõ ràng.

Diệp Dĩ Hành cúi đầu nhìn túi hành lý đen mà mình đã cầm suốt chặng đường, lập tức đặt tới trước mặt anh.

"Cái này cho anh."

Cô xoa xoa cổ tay: "Xách cả ngày, mỏi chết đi được."

"Không cần quà của em."

Lục Gia Vọng cũng không thèm nhìn, chán ghét đá một cước, rầm một tiếng, túi hành lý đen kia bị anh đá vào trong góc.

Diệp Dĩ Hành cũng run lên, lúc này mới ý thức được anh đang hiểu lầm.

Cô vội vàng giải thích: "Không phải quà, là đồ lúc trước anh tặng em."

Quai hàm Lục Gia Vọng căng cứng.

"Đồ anh tặng em, em đã bỏ hết những gì có thể tìm thấy vào trong," Diệp Dĩ Hành bỗng nhìn thoáng qua đôi giày thể thao tình nhân trên chân, "Đôi giày này là em mua, nên em giữ lại, đôi kia của anh vẫn còn ở trong căn hộ, lát nữa em sẽ giúp anh ném đi."

Lục Gia Vọng nhíu mày nhìn cô một cái, dường như đang xác định lời cô nói có mấy phần là thật.

Anh rất hiểu cô, cô luôn có nhiều lý do như vậy, đổi cách tới tìm anh, qua lại trước mặt anh.

"Thật ra, em nên sớm lấy đi những thứ để trong căn hộ anh trọ, nhưng em nghĩ chỉ cần chúng còn ở trong căn hộ đó, em cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn khả năng. Như anh đã nói, ký ức không có thực thể, thứ duy nhất có thể đem ký ức cụ thể hóa chính là đồ vật. Em nghĩ rằng một ngày nào đó anh nhìn thấy những thứ em để lại, có lẽ sẽ bỗng nhiên nhớ tới em."

"Nhưng mấy ngày nay em đã nghĩ kĩ rồi, vừa nãy trên đường tới đây có người nói, với điều kiện của em, phải dùng hết may mắn kiếp sau mới có thể đuổi kịp anh, bây giờ em cảm thấy mình nên lấy lại may mắn kiếp sau thôi," nói xong lời cuối cùng, cô còn giễu cợt, cong khóe miệng: "Dù sao kiếp sau cũng không biết em sống thế nào mà……"

Cô không để ý đến sắc mặt ngày càng âm trầm của Lục Gia Vọng, các khớp ngón tay trắng bệch, trong mắt dường như ẩn chứa bão tố.

"Lời nói thật động lòng người, tôi suýt nữa bị em làm cảm động rồi," Lục Gia Vọng cười vỗ tay, nhưng giọng nói lại trầm thấp, giống như một tầng sương giá: "Nói cho cùng, em luyến tiếc tôi, hay là luyến tiếc gương mặt này của tôi?"

Diệp Dĩ Hành lập tức cúi đầu, tay phải siết chặt, móng tay hung hăng cào vào lòng bàn tay.

Cô còn tưởng hôm nay có thể không cần nhắc tới chuyện này.

Cô định chuyển hướng nói: "Lý Nghiên Lỗi có phải biết mật khẩu căn hộ của anh không, hay là để anh ta theo em đi, thời gian không còn sớm, em——"

Cô còn chưa nói xong, Lục Gia Vọng đã từ sô pha đứng dậy, anh đi về phía cô, từng bước đến gần, lòng bàn tay Diệp Dĩ Hành đổ mồ hôi, vừa ngẩng đầu, Lục Gia Vọng đã đi tới trước mặt cô, ánh mắt kia như có độc hung hăng nhìn chằm chằm cô.

Anh cúi người, ghé sát bên tai cô, lời nói lướt qua tai: "Hôm qua tôi mới biết mình có cùng ngày sinh nhật với bạn trai đã chết đó của em, Diệp Dĩ Hành, tôi thật sự rất muốn biết hàng năm khi em đều chúc mừng sinh nhật tôi, em nhìn gương mặt này của tôi, trong lòng nghĩ đến ai?"

Diệp Dĩ Hành kinh động cả người.

Lục Gia Vọng không biết lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm.

"Còn nữa, năm trước, em nói sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn với tôi……" Lục Gia Vọng càng nghĩ càng châm chọc, khóe môi quét qua mặt cô: "Lúc em nói ra lời này, trong lòng nghĩ đến hắn ta hay là tôi?"

******

Tác giả có lời muốn nói: Mở đầu cảm ơn mọi người đã đồng hành~ mở đầu là hồi tưởng, chương tiếp theo bắt đầu viết từ đại học.