Chương 3: Lao vào vách đá

Ý nghĩa của lời nói này, khá là rõ ràng.Diệp Dĩ Hành không nói lời nào nữa.

Lục Gia Vọng cứ như vậy rồi đi, không hề quay đầu lại. Sau khi anh rời khỏi, Diệp Dĩ Hành cũng chẳng còn khẩu vị gì, vội vàng ăn vài miếng rồi về kí túc xá.

Gần đến giờ nghỉ trưa, bạn cùng phòng đều về giường và đang nằm chơi điện thoại, chiếc quạt xanh lá quay vù vù, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười khoa trương và tiếng nhạc trong những video ngắn đàn ông gợi cảm lực lưỡng thay đồ.

"Cậu về rồi à?" Chúc Kỳ trở mình trên giường, tạm dừng người đàn ông bán khoả thân đang tạo dáng trên màn hình điện thoại, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một mình cô, tò mò hỏi: "A Dư đâu?"

Diệp Dĩ Hành: "Chắc vẫn còn ở căng tin."

Cô nhớ lúc đi đã liếc mắt nhìn, thấy cô ấy vẫn chưa ăn xong.

"Ăn lâu vậy sao?" Chúc Kỳ nghi hoặc, hôm nay căng tin cũng không có gì ngon.

Thời tiết quá nóng bức, ngay cả gió thổi ra từ quạt cũng nóng, Diệp Dĩ Hành bật điều hòa, vừa mới điều chỉnh nhiệt độ xong, điện thoại đặt trên bàn rung lên.

Là tin nhắn trong nhóm, người trong câu lạc bộ @cô, nói rằng tài khoản công khái sẽ đăng bài vào buổi tối, hỏi cô xem có chụp ảnh phát đồ uống cho tân sinh viên huấn luyện quân sự hai ngày nay không, bảo cô chia sẻ vào nhóm.

Chu hội trưởng: [@Diệp Gia Da A Hành, mau gửi vài tấm ảnh vào nhóm, tốt nhất là những đàn em ưa nhìn, tối nay anh sẽ dùng làm ảnh bìa).

Diệp Gia Da: [Được, em tìm một chút, đợi lát.]

Tiểu Ảnh Bách Biến: [Haiz, cái xã hội coi trọng vẻ ngoài này, thật là hết thuốc chữa.]

Chu hội trưởng phản bác: [Còn không phải để nâng cao tỷ lệ xem bài viết của chúng ta sao, anh là vì mọi người, mới dụng tâm nghĩ cách thôi.]

Mọi người đang đùa giỡn, tin nhắn lần lượt hiện lên, Diệp Dĩ Hành sắp xếp lại album ảnh một chút rồi chọn vài tấm trong đó gửi vào nhóm, thật không may, tay cô run lên, lỡ gửi cả ảnh tuần trước chụp Lục Gia Vọng chơi bóng vào nhóm.

Đầu óc cô ngây ngốc, hai má nóng bừng, một giây sau cô liền ấn thu hồi, nhưng cô chắc chắn đã có người nhìn thấy, vì tin nhắn trong nhóm bỗng nhiên ngừng lại, thoáng chốc yên tĩnh đến lạ thường.

Diệp Dĩ Hành xấu hổ đến trán đổ mồ hôi, may mà hội trưởng kịp thời giải vây, mọi người rất phối hợp làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiêu điểm chú ý quay lại những tấm ảnh tân sinh viên huấn luyện quân sự, vài người khoanh tròn ảnh chụp Thang Jun Thừa, hỏi cô đây là đàn em khoa nào mà dáng vẻ thanh thuần như vậy.

"Thanh thuần", Diệp Dĩ Hành nhìn thấy tính từ này, lại nhớ đến mặt của Thang Jun Thừa, không khỏi bật cười.

Khá hợp đấy.

Một giờ chiều, Dư Thi Đồng mới về.

Cánh cửa mở ra, Diệp Dĩ Hành vừa quay đầu lại đã bị nhét một thứ gì đó vào miệng, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Dư Thi Đồng: "Tới đây, ăn cherry đi."

Một hộp cherry đặt trên bàn cô, Diệp Dĩ Hành thoáng nhìn nhãn giá trên đó, đắt thật, hộp nhỏ như vậy có giá 52 tệ.

Chúc Kỳ oa một tiếng: "A Dư, cậu đổi tính rồi sao? Đắt vậy mà cậu cũng đành lòng mua à."

Dư Thi Đồng đưa cho cô mấy quả, thuận miệng nói: "Đàn em cho đấy."

"Đàn em nào vậy."

"Tân sinh viên năm nhất," Dư Thi Đồng vừa ăn vừa nói: "Hơn nữa, vẫn là nhờ sức hút của Dĩ Hành mà có."

Diệp Dĩ Hành khó tin, chỉ vào chính mình: "Tớ?"

"Ừm, cậu em kia nói cảm ơn cậu mua nước trái cây cho cậu ấy," Dư Thi Đồng cười mờ ám, "Đúng rồi, bọn họ thêm tớ vào nhóm huấn luyện quân sự rồi, tớ thêm cậu vào."

Được.

Diệp Dĩ Hành vào nhóm, bầu không khí trong nhóm rất náo nhiệt, nhóm tân sinh viên đúng là rất sôi nổi, các icon lần lượt hiện lên, có huấn luyện viên, còn có chủ nhiệm khoa, cô cũng không biết bọn họ lấy icon của các lãnh đạo trường từ đâu, vừa cười vừa lưu lại.

Không lâu sau, cô nhìn thấy một tin nhắn thêm bạn tốt mới, ảnh đại diện là cảnh trong một bộ phim nào đó của Makoto Shinkai, tin nhắn xác minh có viết: [Đàn chị, em là Thang Tuyển Thừa]

Diệp Dĩ Hành đột nhiên nhận ra, thì ra là chữ "Tuyển"(Jun) này.

——

Sáng sớm hôm sau, là lễ khai giảng của tân sinh viên, vốn định tổ chức vào tuần trước, nhưng không biết sắp xếp như thế nào lại dời lịch sang tuần này.

Diệp Dĩ Hành vốn dĩ không cần tham dự, dù sao lễ khai giảng tân sinh viên cũng không liên quan gì đến cô, nhưng Chúc Kỳ là người mới trong bộ phận truyền thông của trường, phải đến để chụp ảnh, Diệp Dĩ Hành định tới thư viện lại bị cô ấy kéo tới đây.

Chúc Kỳ: "Cậu đi với tớ nhé, lát nữa tớ sẽ cho cậu một bất ngờ."

"Bất ngờ?" Diệp Dĩ Hành hỏi: "Bất ngờ gì?"

Chúc Kỳ ra vẻ thần bí: "Bây giờ chưa nói cho cậu biết được."

Dù sao Diệp Dĩ Hành cũng đã bị lừa như vậy.

Chỗ ngồi Chúc Kỳ để lại cho cô ở hàng đầu, sau khi đặt túi máy ảnh xuống, Chúc Kỳ liền đi chụp ảnh, Diệp Dĩ Hành ngồi một mình ở đó, nhàn rỗi đến mức nhàm chán, đeo tai nghe xem phim Mỹ.

Không lâu sau, chóp mũi cô ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt, rất dễ ngửi, là hương cam, ngay sau đó có người ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô tò mò quay đầu nhìn, nụ cười trên môi ngưng lại.

Đối phương nhìn thấy cô, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó dường như mới nhớ ra cô, gật đầu, mỉm cười lễ phép với cô.

Mối quan hệ của hai người không tùy ý khách sáo hàn huyên được, chỉ gật đầu chào nhau rồi không nói gì nữa.

Trong điện thoại có tin nhắn Chúc Kỳ gửi tới: [Có chuyện gì vậy gì, sao cô ấy lại ngồi cạnh cậu?]

[A Hành, thật ngại quá, tớ không biết hôm nay Tiển Tư cũng ở đây.]

Diệp Dĩ Hành trả lời cô ấy bằng một icon, nói không sao.

Rất nhanh sau đó, lễ khai giảng bắt đầu, lãnh đạo lên sân khấu đọc diễn văn, Diệp Dĩ Hành tháo tai nghe xuống, không khỏi liếc nhìn người bên cạnh vài lần.

Cô ấy chỉ mặc áo T-shirt và quần jean bình thường nhất, nhưng vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt, khuôn mặt mộc nhưng làn da vẫn trắng hồng, chả trách tiện tay đăng một tấm ảnh đã có hơn 300 nghìn lượt thích, từ trường học nổi tiếng lên mạng chỉ trong một đêm.

Không thể không nói, Lục Gia Vọng rất giỏi trong việc chọn bạn gái, các bạn gái cũ của anh, người sau luôn xinh đẹp, thanh tú hơn người trước.

Nếu cô là Lục Gia Vọng, giữa Diệp Dĩ Hành và Tiển Tư, cũng sẽ không chút do dự chọn vế sau.

Có lẽ trên đời chỉ có người ấy mới ngốc như vậy, chỉ có anh ấy mới nói với cô: "Người khác dù có xinh đẹp cỡ nào, anh cũng chỉ ngắm em, Diệp Dĩ Hành. Dù bất kể lúc nào, anh cũng không để em cảm thấy tự ti, không để em coi thường chính mình."

Nghĩ đến đây, hốc mắt Diệp Dĩ Hành bắt đầu nóng lên, nhớ tới khuôn mặt tương tự kia, trái tim bắt đầu đau nhức.

L*иg ngực như bị khối đá khổng lồ đè ép làm cô hít thở khó nhọc, lãnh đạo trên sân khấu đọc diễn văn xong, tiếp theo là đại diện sinh viên phát biểu.

Nhìn thấy người mặc đồ trang trọng bước lên sân khấu, cô bỗng nhiên hiểu được "bất ngờ" mà Chúc Kỳ nói là gì.

Cô thật sự không biết hôm nay Lục Gia Vọng sẽ đại diện sinh viên ưu tú lên sân khấu phát biểu, không ai nói cho cô biết, nhưng cô nghe thấy rõ ràng khoảnh khắc Lục Gia Vọng đứng trên bục phát biểu, các nữ sinh phía sau hít một hơi khí lạnh——

"Mẹ ơi, thế này có phải quá đẹp trai rồi không?"

"Lãnh đạo nhà trường hiểu chúng ta thích xem gì, vừa mới khai giảng đã phát phúc lợi lớn như vậy cho chúng ta."

"Trời ạ, nếu anh ấy làm idol, thế này chắc chắn rất nổi tiếng."

"Cậu nói xem, anh ấy có bạn gái chưa?"

"Đừng mơ nữa, kiểu soái ca mặt lạnh như băng sơn này, thời gian rảnh của anh ấy còn ngắn hơn tóc của giáo sư Lương nữa."

Giáo sư Lương là hiệu trưởng học viện Tân Truyền, là một người hói đầu.

Nghe vậy, Diệp Dĩ Hành không khỏi cong môi, suýt nữa cười ra tiếng.

Động tĩnh có hơi lớn, cô ho khan hai tiếng, Lục Gia Vọng trên bục phát biểu không biết thế nào lại dừng lại hai giây, nhìn phía dưới sân khấu, Diệp Dĩ Hành nhận ra ánh mắt của anh dường như đang dừng lại trên người mình, một lát sau mới thu hồi tầm mắt.

Sau đó, anh không ngừng nhìn về phía cô, trong lòng Diệp Dĩ Hành bối rối, hai má nóng lên, đang suy nghĩ miên man thì tầm mắt bỗng nhiên liếc qua người bên cạnh, rồi vẫn suy nghĩ kĩ lại, cười tự giễu chính mình.

Thì ra người Lục Gia Vọng nhìn không phải cô, mà là Tiển Tư bên cạnh cô.

May mà cô không tự mình đa tình quá lâu.

Bên cạnh chỗ ngồi của cô là sổ tay tuyên truyền của Đại học Bách khoa Thanh Thành, cô lật trang từ giữa, mở ra và che mặt lại.

Cô cứ như vậy tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, tầm mắt tối đen, giọng nói của Lục Gia Vọng vẫn vang vọng bên tai, nhưng cô lại cảm thấy giờ phút này thế giới yên tĩnh đến lạ.

Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, không hiểu sao cô bỗng nhớ tới một chuyện.

Cuối tuần Đông Chí năm ngoái, cô về quê một chuyến, từ nhà mang đến một túi bánh ú mà cô và mẹ cùng làm.

Cô để lại cho bạn cùng phòng một chút, rồi xách số bánh ú còn lại đứng dưới lầu kí túc xá nam chờ Lục Gia Vọng.

Cô mang đến nhiều vị, có bánh ú thịt lòng đỏ trứng, bánh ú táo mật, bánh ú thịt đậu xanh, cô không biết Lục Gia Vọng thích nhân gì, nên đều mang đến, nghĩ rằng sẽ có một vị mà anh thích.

Cô đứng dưới lầu kí túc xá nam đợi nửa tiếng, mùa đông Thanh Thành lạnh muốn chết, cô xoa tay hà hơi, trên kính đều là sương mù, thấy trời sắp tối, cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Lục Gia Vọng.

Diệp Gia Da: [Khi nào anh về kí túc xá (● – ●)]

Tin nhắn vừa gửi đi, cô chợt nghe đến tiếng thông báo tin nhắn nhỏ phát ra từ cuối đường.

Cô ngẩng đầu lên, mặc dù kính bị mờ, nhưng cô vẫn có thể nhận ra bóng dáng mơ hồ đang đi về phía cô là Lục Gia Vọng.

Nhưng anh không phải về một mình, khi sương mù trên kính tan đi, cuối cùng cô cũng thấy rõ bên cạnh anh còn có một cô gái, ăn mặc sang trọng, mang đôi bốt cao quá đầu gối, vẻ ngoài xinh đẹp, làn da trắng như tuyết.

Hai người nắm tay nhau, là quan hệ gì không cần nói cũng biết.

Cô xoay người, một giây ngắn ngủi này, cô đưa ra hai quyết định:

Việc đầu tiên là lập tức thu hồi tin nhắn vừa gửi.

Việc thứ hai là cô quyết định kịp thời, tùy tiện tóm một bạn học nam đi ngang qua và dựng chuyện.

Cô dùng giọng phát thanh nói: "Chào các bạn, Đông Chí chúng tớ phát phúc cho mọi người đây, chỉ cần các bạn trả lời đúng ba câu hỏi, là có thể nhận được bánh ú tình yêu mà Câu lạc bộ Tình Yêu chuẩn bị cho các bạn, không biết các bạn có hứng thú tham gia không?"

Bạn học nam đeo kính đẩy gọng kính: "Trùng hợp như vậy, tớ đang đói."

"Vậy bắt đầu ngay bây giờ nhé?"

"Được."

Diệp Dĩ Hành bắt đầu bịa ra câu hỏi.

"Câu hỏi thứ nhất, xin hỏi Đông Chí bắt nguồn từ triều đại nào?

A. Triều Đường B. Triều Hán C. Triều Minh D. Triều Thanh"

Cô làm bộ làm tịch đặt câu hỏi, tiếng bước chân kia cách cô càng lúc càng gần, mùi nước hoa quen thuộc bị gió đưa đến chóp mũi của cô, cô lơ ngơ hoàn toàn không nghe được bạn học nam kia trả lời là gì.

Nhưng cô biết Lục Gia Vọng đang đứng ngay sau lưng cô, bởi vì tiếng nói chuyện của họ cách cô không đến hai mét.

"Về đi, muộn rồi."

Là giọng của Lục Gia Vọng.

"Đuổi em về sớm vậy? Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bên nhau, em còn muốn ở lại với anh thêm một lúc."

"Ngoan nào, tối nay anh còn có việc."

"Được rồi, vậy anh xong việc nhớ gọi cho em nha."

"Ừm."

Lòng cô đầy chua xót, mà đôi tình nhân sau lưng vẫn đang tình nồng ý mật nói lời tạm biệt.

Chết tiệt, cô còn phải bịa tiếp hai câu hỏi nữa.

Cô quên mất ngày hôm đó đã trở về kí túc xá như nào, chỉ nhớ trên đường về gió rất lớn, khăn quàng cổ của cô bị gió thổi ngược về phía sau, tầm mắt lại mờ đi, giẫm lên lá rụng trên đất, cô cảm thấy tâm trạng của mình cũng ảm đạm giống như thời tiết này.

Cô cố gắng che giấu, nhưng diễn xuất vụng về kia vẫn bị người nào đó nhìn thấu.

Bởi vì vừa về đến kí túc xá, cô đã nhận được tin nhắn Lục Gia Vọng gửi tới.

Lục: [Thu hồi cái gì?]

Diệp Dĩ Hành qua nửa giờ sau mới trả lời: [Không có gì, em gửi nhầm.]

Lục Gia Vọng lại gửi tới: [Vừa rồi cô diễn không tốt lắm.]

Ý gì đây?

Ngay sau đó, Diệp Dĩ Hành nhận được một tấm ảnh Lục Gia Vọng gửi tới, trên bàn anh có một cái bánh ú.

Cô liếc mắt một cái liền nhận ra, đây không phải là bánh ú vừa rồi cô đưa ra đáp án sao.

Sao lại ở chỗ anh.

Vậy anh hiếm khi chủ động gửi tin nhắn cho cô, là để bình luận diễn xuất của cô.

Lục: – Quên nói cho cậu biết, người cậu giữ lại là bạn cùng phòng của tôi.

Ngay lúc này, cô tức giận muốn trực tiếp gọi điện thoại mắng anh.

Hai tin nhắn này, cô không trả lời tin nào.

Từ hôm nay trở đi cho đến ngày anh và Tiển Tư chia tay, Diệp Dĩ Hành cũng không gửi cho anh một tin nhắn nào nữa.