Chương 7: Sao vậy?

“Hứa Nại Nại, cậu thật sự muốn đăng ký nội dung chạy tiếp sức 4×400 mét nam nữ à?!”

Trường Trung học số 1 Hoài Nghi là trường trung học công lập đơn thuần chỉ chuyên tâm vào học tập, đối với bất kỳ hoạt động nào khác ngoài việc học mang tính bắt buộc của Bộ giáo dục thì chỉ yêu cầu thực hiện qua loa là được.

Về mặt lý thuyết, Đại hội thể thao sẽ kéo dài 3 ngày nhưng thực tế đã bị cắt giảm thời lượng rất nhiều do một số nội dung ‘không có thiết bị hỗ trợ’, cuối cùng giảm còn hai ngày, trong đó mất nửa ngày là lễ khai mạc Đại hội thể thao rồi.

Nội dung chạy tiếp sức 4×400 mét nam nữ là nội dung cuối cùng, do quá trình thi đấu rất gay go quyết liệt nên lúc nào cũng là điểm nhấn lớn nhất trong Đại hội thể thao.

Khối 11 sẽ thi đấu sau khối 10. Qua mấy vòng bốc thăm, lớp 11-6 với tư cách là ‘nhóm cuối cùng của khối 11’ xứng đáng lọt vào vòng chung kết.

“Sao…có chuyện gì à?”

Sau khi tổng vệ sinh xong, trước kỳ nghỉ tháng vẫn còn ba tiết tự học buổi tối, Hứa Nại Nại không biết chuyện gì đang xảy ra khi tự nhiên có một đám người vây quanh mình.

“Thật sự nhìn không ra a, trông cậu ấy gầy yếu như vậy, mà có thể tham gia nội dung đó ư?” Trương Viện đứng trước bàn, từ đáy lòng khen ngợi cô.

Trịnh Khả Ninh vô cùng tự hào ôm lấy vai Hứa Nại Nại: “Nại Nại của chúng ta đúng là vì bạn bè mà sẵn sàng làm tất cả, hahaha…”

Các học sinh nữ trong lớp thật sự không ai muốn tham gia Đại hội thể thao, vì vậy Lương Ngật không còn cách nào khác đành phải dựa vào số học sinh đã từng tham gia hoạt động mà phân người thi.

Hứa Nại Nại sẽ thi nội dung nhảy ba bước, còn Trịnh Khả Nịnh sẽ thi chặng thứ ba ở nội dung tiếp sức 4× 400 mét nam nữ.

Trịnh Khả Nịnh từng là học sinh tiêu chuẩn quốc gia, nhưng cô ấy chạy yếu chết đi được, từ khi biết tin, cô ấy héo hon như quả cà tím bị dính sương vậy, nhưng hôm nay Hứa Nại Nại đột nhiên nói cô có thể thay cô ấy chạy phần thi tiếp sức này.

“Hứa Nại Nại, cậu quyết định chạy tiếp sức sao?" Lương Ngật nghi ngờ hỏi, “Tớ còn chưa có nộp đơn đâu, vẫn có thể đổi được.”

Hứa Nại Nại gật đầu: “Không cần đổi đâu.”

Xung quanh lại vang lên tiếng thở nhẹ .

“Nhưng mà, nghe nói người càng nhẹ càng chạy nhanh. Nói không chừng chúng ta có thể lợi dụng ưu điểm này trực tiếp chuyển bại thành thắng đó!”

“Này này, thua cái gì mà thua? Chúng ta còn chưa thi đấu mà!”

“Đùa thôi, thi với lớp 11-1 mà lọt vào top ba là tốt quá rồi. Nghe nói học thần là người chạy chặng cuối.”

“Cái gì, Lâm Đinh Vân chạy chặng cuối??”

Lông mi Hứa Nại Nại không tự nhiên mà chớp liên tục.

Lương Ngật nửa ngồi trên bàn nhướng mày: “Hứa Nại Nại, trước đây cậu từng thi qua nội dung gì rồi?”

Hứa Nại Nại do dự nuốt nước miếng: “Nhảy xa.”

“Còn thi chạy thì sao?”

“...Thi ở kỳ thi thể dục trung học cơ sở.”

Mọi người: “...”

Mọi người nhất thời im lặng, Hứa Nại Nại hỏi: "Lâm Đinh Vân... không phải chưa từng tham gia Đại hội thể thao sao? Sao mọi người lại sơ cậu ấy như vậy a?”

Những lời này giống như nước sôi nhỏ vào chảo lửa lập tức bốc cháy.

“Cậu ấy mà cần tham gia cuộc thi này sao?”

“Tớ nghe nói thầy thể dục muốn cậu ấy theo đội tuyển của trường tham gia giải điền kinh trên địa bàn tỉnh để lấy chứng chỉ vận động viên cấp hai quốc gia. Có thể được cộng điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng cậu ấy từ chối rồi!”

“Học thần mà còn phải cần cộng thêm điểm sao? Nếu cộng thêm điểm chẳng phải vượt quá tổng điểm rồi à!”

“Nam thần của tớ chưa tham gia Đại hội thể thao lần nào, nhưng cậu ấy đã từng ra sân rồi, cậu ấy làm hậu vệ mà chơi liền 4 trận không nghỉ, rất xuất sắc đấy!”

Nghe thấy giọng điệu này Hứa Nại Nại không khỏi ngẩng đầu lên.

Người nói là một nữ sinh nhỏ nhắn đang trốn trong góc, nếu không lên tiếng thì cô sẽ không biết ở bên kia có người.

Có lẽ do giác quan thứ sáu của con gái, Hứa Nại Nại nghĩ rằng cậu ấy chắc hẳn là một trong những người năng động nhất trong nhóm chat cả khối — 【ωеη柔の最决绝】.

“Wow, Triệu Duyệt, cậu đang nói về trận đấu nhóm mà Lâm Đinh Vân chơi cho Minh Sí ở trường số 2 đúng không?” Mã Hạo đột nhiên trở nên phấn khích, “Không nghĩ đến cậu cũng trốn học đi xem đó, đây là lần đầu tiên tớ thấy đại thần ra sân. Bị nhiều người vây quanh vậy mà cậu ấy vẫn có thể ăn được màn thắng quyết định, chơi liền 4 hiệp mà không cần đổi người luôn, thật sự giống như người sắt vậy!”

Các nam sinh khác trong lớp cũng kích động đứng lên.

“Điều quan trọng nhất là cậu ấy chơi với tư cách là người chủ lực. Rõ ràng là cậu ấy cũng kiệt sức rồi còn có hẳn 3 người dự bị mà.”

“Không nghĩ đến thể lực của học thần tốt như vậy.”

“Với sức chịu đựng này chạy được hết quãng đường 800 mét còn được chứ đừng nói là 100 mét trời ạ!”

Giải bóng rổ 3 năm một lần luôn là trận đấu được các học sinh cấp 3 trên địa bàn thành phố mong chờ nhất, ba năm cấp 3 chỉ diễn ra một lần, trường nào lọt vào vòng chung kết không chỉ mang lại vinh quang cho trường, mà nhà trường còn dùng thời gian học trên lớp ngang nhiên dẫn học sinh ra ngoài xem thi đấu, vì vậy, ai cũng mong trường mình có thể vào chung kết.

“Này, Lương Ngật, không phải cậu cũng là thành viên của đội trường sao? Học thần thật sự không tham gia đội trường à?”

“Cậu nên cảm thấy may mắn đi, nếu cậu ấy tham gia thi đấu bóng rổ cho lớp, thì bọn mình phải làm thế nào đây hả?”

“Một Minh Sí có thể tiêu diệt hết bọn mình không??”

“Mặc kệ là thi đấu gì, nếu như Lâm Đinh Vân mà thi đấu cho đội của lớp thì tớ đầu hàng ngay lập tức.”

“Trương Thắng, cậu có thể nào đừng phụ lòng cái tên của mình được không?”

“Ha ha ha......”

Trận đấu bóng rổ kia Hứa Nại Nại cũng biết.

Vào ngày cô bị đau bụng kinh và sốt, cô nhìn thấy Lâm Đinh Vân đỡ Minh Sí đến phòng y tế.

Má cậu đỏ bừng do vận động mạnh, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, trông rất giống đám mây trắng bị mặt trời chiếu đỏ, ít lạnh lùng hơn mọi khi, có chút tùy tiện của tuổi trẻ.

Khi đó cô không biết cậu vừa mới kết thúc trận bóng rổ được mọi người khen ngợi, cũng không biết rằng bàn tay rót nước nóng cho cô đã tạo nên biết bao kỳ tích.

Sau đó Hứa Nại Nại đã cố gắng tưởng tượng lại cảnh tượng trận đấu bóng rổ kia qua nhiều tin đồn khác nhau.

Lúc cậu nhảy lên đập bóng trông ra sao? Cảm giác phản công được sau khi bị nhiều người bao vây như thế nào?

Khi biết bạn mình bị nhắm đến, liệu cậu có biểu hiện nào khác ngoài lạnh nhạt không?

…….

“Không sao cả, tham gia là được rồi.” Lương Ngật vẫn ghi tên của cô, thâm trầm nhìn Hứa Nại Nại, “Dù sao thì tớ mới là người đối đầu trực tiếp với đại thần, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.”

“Được.”

Sau khi chuông tự học buổi tối vang lên, đám đông giải tán, Trịnh Cường cầm giáo án bước lên bục giảng, học sinh trực nhật hô to cả lớp đứng dậy.

Hứa Nại Nại cùng cả lớp chào thầy, ánh mắt lại lướt qua khung cửa sổ nhìn về phía lớp 11-1 đối diện dãy nhà phía Bắc.

…….

*

Sau khi kỳ nghỉ tháng qua đi, việc đầu tiên Hứa Nại Nại làm chính là xách túi quần áo của tiệm giặt đến lớp 11-1 tìm Lâm Đinh Vân.

“Lâm Đinh Vân đi Bắc Kinh tham gia cuộc thi toán học rồi, phải mấy ngày nữa mới về.” Chàng trai đeo kính ở cửa nhìn cô đầy ẩn ý,

trực tiếp xếp cô vào loại đến để đưa thư tình.

Hứa Nại Nại cảm thấy không thoải mái khi bị liếc nhìn, nhưng cô vẫn lễ phép đáp: “Cảm ơn cậu, lần sau tớ sẽ quay lại.”

Đáng tiếc mấy lần sau Lâm Đinh Vân vẫn chưa đi học, ánh mắt của các học sinh lớp 11-1 càng ngày càng mãnh liệt, dù sao số nữ sinh ở Trung học số 1 dám thổ lộ với Lâm Đinh Vân một cách trắng trợn như vậy không nhiều.

“Cậu ấy không sợ tan học sẽ bị người kia ở Thịnh Việt chặn đường sao?”

“Nghe nói lớp 11 cậu ấy mới chuyển đến đây, lúc trước học ở một trường nhỏ trong thị trấn. Chắc cậu ấy không biết chuyện này.”

“Chậc chậc, tớ cảm thấy sẽ thê thảm lắm đây.”

“Suỵt…. cậu ấy lại đến rồi!”

Hứa Nại Nại đối mặt với vô số ánh mắt tò mò, vân vê mép túi giấy: “Chào cậu, tớ tìm….”

“Lâm Đinh Vân đúng không?” Vẫn là nam sinh đeo kính lần trước, mơ hồ cười một tiếng, “Cậu ấy vẫn chưa về, tớ nói này cô gái, cậu cố chấp quá đấy, đang còn đi học không thể yêu sớm cậu biết không?”

“Ha ha ha ha.......”

Lời này vừa nói ra, liền khiến cho mọi người đang hóng hớt ở hành lang cười phá lên.

Hiện tại đang là giờ tự học buổi tối, ban ngày chủ nhiệm khối thường xuyên tuần tra, không ai dám đi lung tung, nhưng buổi tối, ngay cả lớp thực nghiệm cũng không nhịn được mà ra ngoài hít thở không khí trong lành.

“Tớ…” Không ngờ bị nhiều người trêu đùa như vậy, sắc mặt Hứa Nại Nại trắng bệch, lùi lại vài bước, “Tớ không phải…”

“Nghe nói cậu chuyển từ trường Trung học huyện Viễn Ninh đến. Cậu có biết trường Trung học Thịnh Việt không?” Ánh mắt nam sinh ậm ừ, “Có một số người cậu không thể thích được đâu, muội muội, cậu cũng rất xinh, cậu có muốn suy xét đến việc đổi người khác không… chẳng hạn như tôi, thì sao?

“Hahahaha — Trương Trí cậu tự luyến vừa thôi!”

“Oa, cậu cũng bắt nạt người ta quá rồi đó!”

“Muội muội à, mặc dù thô nhưng thật đó, lớp trưởng bọn mình….lớp trưởng? ?!”

Đám người tạo thành vòng tròn tự động tách ra một lối đi, trong nháy mắt biểu tình của nam sinh kia liền thay đổi: “Lớp, lớp trưởng, này, tôi vừa mới giải vây cho em gái này a…”

Lâm Đinh Vân lạnh nhạt liếc nhìn mọi người, trên vai đeo một cái túi còn hai tay đút vào túi quần, cuối cùng dừng lại trước mặt Hứa Nại Nại: “Sao vậy?”

Mọi người đột nhiên trợn mắt.

Bọn họ thực sự quen nhau à?

“Không, không sao.” Hứa Nại Nại kìm nén sự run rẩy, đưa túi xách ra, đầu gần như chôn vào ngực, “Trả lại cho cậu.”

Lâm Đinh Vân thấp giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

Hứa Nại Nại ngẩn người, ngay khoảnh khắc quay người đi vành mắt không kìm được nữa mà đỏ hoe.

“......Không có gì.”

……..

Ngày hội thể thao đang đến gần, sân thể dục gần như chật kín người luyện tập, trong giờ cơm tối Lương Ngật cũng bắt đầu tập hợp bốn người chạy tiếp sức để đến sân thể dục tập luyện.

Đại hội thể thao chính thức khai mạc vào 8 giờ sáng ngày 21/12. Sau phần phát biểu của lãnh đạo nhà trường, Minh Sí lớp 11-1 thay mặt toàn thể các vận động viên phát biểu.

“Có gì đẹp mà chụp vậy?”

“Tớ thật không hiểu nổi gu thẩm mỹ của đám con gái bọn cậu.”

“Minh Sí chính là chó đội lốt cừu.”

…..

Trịnh Khả Nịnh ở phía sau cười nhạt, còn Hứa Nại Nại thì im lặng đứng trong hàng.

Tại Đại hội thể thao, nhà trường ngầm cho phép học sinh mang điện thoại vào, do đó rất nhiều nữ sinh chĩa điện thoại di động vào Minh Sí trên khán đài, và tất nhiên còn có một đám người khác lặng lẽ nhắm vào cuối hàng lớp 11-1.

Hứa Nại Nại ngẩng đầu, bóng dáng cao lớn của Lâm Đinh Vân hiện rõ trong tầm mắt.

Cô nhanh chóng quay mặt đi, siết chặt chiếc Nokia trong túi.

Kể từ hôm đó, cô không dám nhìn cửa lớp 11-1 nữa.

“...Tiếp theo tôi tuyên bố, Đại hội Thể thao điền kinh mùa thu 2010 trường Trung học số 1 Hoài Nghi, chính thức khai mạc——”

Hiệu trưởng tuyên bố khai mạc, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình.

Mỗi lớp chia thành 4 phía ở 4 mặt của khán đài, lớp 11-1 vừa vặn nằm ở mặt chính của khán đài.

“Hạng mục đầu tiên là 100 mét nam! Tớ muốn đi xem nam thần của tớ!”

“Nhanh lên, nhanh lên, cậu ấy ở nhóm thứ ba!”

Mấy nữ sinh lớp bên cạnh cùng chạy tới dưới khán đài, Hứa Nại Nại do dự một chút, đang định đi theo thì đột nhiên Lương Ngật cầm sổ ghi chép chạy tới.

“Hứa Nại Nại, cậu thi hạng mục nhảy ba bước đúng không?”

“Ừm, sao thế…”

“Mau đến phòng kiểm tra!” Lương Ngật vội vàng nói: “Vừa rồi ủy ban thi đấu đột nhiên chuyển môn nhảy xa sang buổi sáng rồi!”

“Bây giờ hả?”

“Cậu nhanh qua đi, nếu đến muộn sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấy!”

Hứa Nại Nại vẫn còn ngơ ngác sau khi bị đẩy đến khu vực kiểm tra nhảy ba bước.

“Hứa Nại Nại, Hứa Nại Nại, Hứa Nại Nại lớp 11-6 đến chưa thế?” Giáo viên phụ trách kiểm tra gọi mấy lần.

Hứa Nại Nại thở hổn hển: “Đến, đến rồi ạ!”

“Được, ra phía sau xếp hàng đi.”

“Trương Thanh, lớp 11-7.”

“Có ạ.”

“Triệu Ngọc, lớp 11-8.”

“Có ạ.”

…….

Hố cát và đường chạy 100 mét nằm ở hai đầu Nam Bắc của sân thể dục, so với khu vực thi nhảy xa lác đác vài người thi, thì toàn bộ đường chạy bên kia đã chật kín người rồi.

Hứa Nại Nại đứng cuối hàng, tiếng súng xuất phát vang vọng khắp sân.

Cô vô thức nhìn về phía đường đua đầy người, mơ hồ nghe thấy những tiếng thét chói tai.

Không biết súng xuất phát đã bắn bao nhiêu lần, chỉ còn lại một người đứng trước hàng nhảy xa.

“Hứa Nại Nại, chuẩn bị.”

Hứa Nại Nại phục hồi tinh thần: “Rõ.”

Cô thu lại ánh mắt hiu quạnh, cởϊ áσ khoác đồng phục, nhìn chằm chằm vào đường chạy của mình.

Chạy lấy đà, nhảy bằng một chân, cất bước nhảy, nhảy vọt——

“11.47!”

Các học sinh chấm điểm kinh ngạc, đây là kỷ lục cao nhất từ

trước đến nay.

Hứa Nại Nại nhặt áo khoác đồng phục lên, giũ cát trong giày, khẽ thở dốc hỏi: “Em có thể đi được chưa ạ?”

Bạn học chấm điểm vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: “Còn…còn phải ký nữa.”

Hứa Nại Nại viết tên mình sau kết quả, rồi chạy về phía đường chạy 100 mét mà không ngoái lại.

Nhưng cuối cùng cô vẫn đến muộn một bước vì vòng loại chung kết 100 mét đã thi xong rồi.

Hứa Nại Nại đến chỗ chấm điểm hỏi: “Bạn học, cậu có danh sách của lớp 11 không?”

Tình nguyện viên mặc vest đỏ nói: “Đây, tự mình xem nhé.”

Tên người về nhất 100 mét nam nổi bật trên bảng điểm, 100 mét nam khối 11: 1. Lâm Đinh Vân, Lớp 11-1, 11’’47.

Đó là một kết quả thực sự rất cao.

Hứa Nại Nại ngưỡng mộ thành tích của cậu, lúc này các tình nguyện viên ghi kết quả nhảy ba bước bên kia cũng đi tới.

Người kia giơ cổ tay lên tạo thành một hàng trên bảng điểm, hàng đầu tiên tình cờ song song với nhóm nam.

Nhảy ba bước nữ khối 11: 1. Hứa Nại Nại, Lớp 11-6, 11.47.

“Chà, cả hai đều là 11.47!”

“Rất trùng hợp a.”

“Đây không phải là lớp bọn mình sao?”

“Hứa Nại Nại, cậu nhảy xa tốt như vậy sao?”

Ngày càng càng nhiều người đến xem kết quả, học sinh lớp 11-6 vô cùng kinh ngạc trước kết quả của Hứa Nại Nại.

Hứa Nại Nại nhìn chằm chằm hai con số giống hệt nhau, đè nén niềm vui khó tả: “Chỉ là may mắn thôi.”

…….

Khu nghỉ ngơi không có bao nhiêu người, dù sao Đại hội cũng đã giảm xuống còn có hai ngày.

Sau cuộc thi, những bạn học có hạng mục thi đều đang chạy trên sân điền kinh.

Hứa Nại Nại đi đến diễn đàn trường giúp Trịnh Khả Nịnh nộp bản thảo, trên đường trở về, tự nhiên cảm thấy bụng dưới đau quặn.

Cô chợt khựng lại.

Hôm nay là... ngày 21, kỳ kinh nguyệt của cô hình như cũng rơi vào khoảng thời gian này.

…….

Chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ tươi đã đập tan chút hi vọng cuối cùng của cô.

Hứa Nại Nại tuyệt vọng mặc băng vệ sinh vào, đảm bảo quần của mình không có vết bẩn nào rồi mới rời WC.

Hai ngày đầu của kỳ kinh nguyệt là khoảng thời gian khó chịu nhất, cô không ngờ rằng trùng hợp như vậy, không hơn không kém một ngày, vừa vặn trùng với hai ngày diễn ra Đại hội thể thao.

Hứa Nại Nại chán nản ngồi trên cầu thang, ôm bụng dưới, thái dương đau nhức.

Ngày mai còn có cuộc thi chạy tiếp sức, bọn họ đã luyện tập lâu như vậy, thực sự không thể vì cô mà thất bại được.

Hứa Nại Nại ngồi một lúc, sắc mặt tái nhợt đi đến phòng y tế.

Bác sĩ Thích vẫn còn ấn tượng với cô.

“Sắc mặt em kém quá, lại sốt à?”

Lỗ tai Hứa Nại Nại có chút đỏ lên: “Không ạ… bởi vì đến cái kia, cô có thuốc giảm đau không ạ.”

Bác sĩ Thích chợt nhận ra: “Cô có, mấy ngày nay Đại hội thể thao của các em đang diễn ra đúng không, em có thi hạng mục nào không?”

Hứa Nại Nại gật đầu: “Có ạ.”

Cô sợ bác sĩ Thích sẽ mắng cô đang đến tháng còn vận động mạnh, vội vàng nói thêm: “Đây là cuộc thi chạy tiếp sức, cả nhóm bọn em….đã luyện tập rất nỗ lực rồi.”

“Cô biết, những người trẻ tuổi các em là người có tình nghĩa nhất.” Bác sĩ Thích hiểu ý, lấy hộp thuốc giảm đau trong tủ thuốc ra, “Thằng nhóc lần trước đến đây, cô nhớ em cũng biết bạn ấy, tên là Minh Sí, bị tai nạn ô tô khiến xương cổ chân bị gãy, ra nước ngoài điều trị rất lâu mới khỏi, bây giờ vết thương đã lành quên hết đau đớn rồi, lúc nào cũng nói cái gì mà chiến đấu vì tập thể rồi được hai ba ngày lại bị bong gân, không nghe lời khuyên của bác sĩ sớm hay muộn——”

“Chị Thích lại đang nói xấu em đấy à?”

Một giọng nam đột nhiên truyền đến, cửa phòng y tế bị đẩy ra, sau đó căn phòng nhỏ tràn ngập mùi hormone của nam sinh.

“Lần này không phải em bị thương đâu đấy.” Minh Sí cùng mấy người nữa đỡ một nam sinh có vẻ mặt đau đớn nằm lên giường, “Cậu ấy ngã trên khán đài xuống, không bị gãy xương, chỉ bị trầy xước, chị Tề xử lý một chút là được.”

Lâm Đinh Vân là người bước vào cuối cùng, vô tư, đứng bên cạnh cô.

Soạt ——

Hứa Nại Nại đem viên thuốc Ibuprofen ôm vào trong lòng, tim cô đột nhiên đập nhanh, hô hấp cũng nhanh hơn một chút.

Nam sinh nằm trên giường hét lên đau đớn, chính là người đeo kính đứng trước cửa lớp ngày hôm đó.

Những người đưa cậu ấy vào hầu hết đều là nam sinh lớp 11-1. Cô nghĩ đến việc xấu hổ ngày đó, cảm thấy tốt xấu gì cũng nên chào hỏi một chút.

Hứa Nại Nại ra vẻ thoải mái hỏi: “Cậu không phải thi đấu sao?”

Lâm Đinh Vân: “Thi xong rồi.”

“Tôi nói hết cả hơi cậu ấy mới miễn cưỡng tham gia chạy 100 mét nam với chạy tiếp sức đó, nhìn mà tớ chảy nước miếng luôn rồi đây”, Minh Sí trêu ghẹo, “Aizz chị Thích, chị nhìn đi, lần này em không có thi đấu đâu đó.”

Bác sĩ Thích trợn mắt nhìn cậu ta: “Cậu tốt nhất vẫn nên như vậy.”

Trương Trí hồi phục sau cơn đau, tỏ ra ngạc nhiên: “Là em, em gái…” Những lời tiếp theo bị nam sinh đứng cạnh nhìn chằm chằm, Trương Trí đành câm miệng, cẩn thận dò xét lớp trưởng của minh.

Lâm Đinh Vân cụp mắt xuống, lấy điện thoại ra vuốt hai cái: “Không phải chấn thương thể thao nên sẽ không được bồi thường đâu.”

“A…” Trương trí tuyệt vọng kêu lên, những người khác cười trộm.

Các nam sinh nhốn nháo đi ra phòng y tế.

Lâm Đinh Vân vẫn là người ra cuối, cậu đặt mấy tờ một trăm tệ lên quầy: “Chị Thích, trước tiên để dành mấy tờ dự phòng, nếu bạn cùng lớp em bị thương thì chị chỉ cần kê thuốc rồi trừ dần đi nhé.”

Bác sĩ Thích đang thay thuốc cho bệnh nhân: “À… được.”

Lâm Đinh Vân gật đầu, Hứa Nại Nại cũng theo sau cậu ra ngoài.

Cô hít một hơi thật sâu, đi lên sóng vai với cậu.

Cũng không biết dũng khí ở đâu ra, rõ ràng hôm qua cô còn quyết định sau này không được lỗ mãng nữa rồi.

“…Cậu có biết ở đâu phát nước không?”

Nhà trường sẽ cung cấp nước khoáng đóng chai cho Đại hội thể thao, bình thường đều là tự mỗi lớp tổ chức đi phát.

Lâm Đinh Vân dừng bước, cúi đầu nhìn cô: “Cậu muốn đi phát nước à?”

“Ừm... tớ muốn đi giúp một chút.” Hứa Nại Nại chột dạ khi bị hỏi lại: “Dù sao hiện tại cũng không có nội dung nào phải thi.”

Buổi sáng trong nhóm chat của lớp, Lương Ngật đã kêu gọi mọi người hỗ trợ phát nước, cô đăng ký lúc đó rồi.

Lâm Đinh Vân trầm mặc một lúc rồi chỉ đường cho cô: “Đi vòng qua sân bóng rổ, rồi rẽ trái, ở bên đó có tình nguyện viên.”

“Cám ơn cậu.” Hứa Nại Nại ngại ngùng mỉm cười, “Vậy tớ đi trước nhé.”

Lâm Đình Vân gật đầu: “Tạm biệt.”

Mỗi người đi một ngả.

Đến khi phía sau không còn ai nữa, Hứa Nại Nại mới nhắm mắt lại, che nhịp tim đang đập dồn dập trong l*иg ngực.

Hôm nay…cậu mặc chiếc áo khoác màu đen kia.

…….