Chương 1.2

[Đây là cẩu hoàng đế kiếp trước tin lời gièm pha, hại Tiêu gia toàn gia đình trung thành ái quốc uổng mạng cẩu hoàng đế.]

Cẩu...Cẩu hoàng đế?

Tấn Nguyên Đế trên mặt hiện tia rách.

[Lớn lên lại là nhân mô cẩu dạng, đây chính là hôn quân ngu ngốc.]

[Kiếp trước nịnh thần nói vài câu bậy bạ cùng một phong thư tạo phản được làm giả liền nhận định cha phản quốc...]

Hoàng đế nhìn chằm chằm Tiêu Úc.

... Không thấy mở miệng?

Chẳng lẽ trẫm nghe được tiếng lòng của hắn.

[Hôn quân!]

[Ngươi sao lại không nghĩ năm đó khi ngươi bị phản tặc bắt cóc là ai không ngại cực khổ chạy đi cứu ngươi.]

[Xùy! Rốt cuộc thì cha ta là công cao át chủ, mượn đao gϊếŧ người thôi!]

Tấn Nguyên Đế: “......”

Gần đây trẫm có nghe được một ít tin về Trấn Nam Vương tâm tồn gây rối, bá tánh ủng hộ lập hắn thành hoàng đế. Nhưng trẫm cũng đâu có hoàn toàn tin.

Lúc triệu Ninh An quận chúa hồi kinh nghị thân, xác thực là muốn kiềm chế Trấn Nam Vương.Nhưng trẫm thề, trẫm chưa từng nghĩ đối với Trấn Nam Vương động thủ.

Chỉ là hoàng đế không ngờ tiểu thế tử từ nhỏ đã xa nhà, ở trên núi tu luyện lại đột nhiên xuống núi tự thỉnh muốn lên kinh thành vì để làm tin.

[Hôn quân hỉ nộ vô thường, chỉ tin lời gièm pha còn cha thì trung thành mù quang, thờ phụng cái gì mà ‘ quân muốn thần chết, thần không thể không chết’...]

[Còn như vậy nữa cha liềm giẫm lên vết xe đổ, mẹ cũng đi theo cha mà ta lần nữa trở thành cô nhi!]

[Hôn quân lúc này cách ta một khoảng không xa... Không thì ta hiện tại một chưởng tạc đầu hắn đoạn tuyệt hậu họa.]

“Làm càn.”

Nghe được tiêu Tiêu Úc muốn tạc ta đỉnh đầu, Tấn Nguyên Đế rốt cuộc ngồi không được nữa, tức sùi mép từ long ỷ đứng lên.

“Bệ hạ! Làm sao vây?”

Đức Toàn vội tiến lên hỏi. Ông ta trộm nhìn Tấn Nguyên Đế một cái. Hay bệ hạ cũng như ông ta nghe được tiếng lòng của thế tử.

Tấn Nguyên Đế phát hiện mình tự dưng kích động, người khác cũng không nghe thấy tiếng lòng của tiểu tử này.

[Làm ta sợ nhảy dựng... Đều nói hôn quân hỉ nộ vô thường quả nhiên không sai.]

Tấn Nguyên Đế: “...”

Đức Toàn ứa mồ hôi lạnh.

Ai da, thế tử gia... Ngài đừng suy nghĩ nữa. Lát chọ bệ hạ nóng giận liền không tốt đâu.

[Nói đến thì kiếp trước hôn quân cũng có kết cục thảm hại!]

[Sau khi cha cùng Tiêu gia quân chết, quân tâm tán loạn, địch quốc sâm lấn thẳng đến hoàng thành. Hôn quân bị tướng lãnh quân địch chém rớt đầu, cắt bỏ tứ chi, phơi thây ngoài thành dẫn tới chó hoang tranh nhau gặm cắn, chết không toàn thây, thảm thật!]

“Đông.” Tấn Nguyên Đế khϊếp sợ đến mức ngã ngồi lên ngự toan, trợn mắt há hốc mồm. Trẫm kiếp trước chết thảm như vậy!

Hoàng đế không kiềm chế được mà sờ sờ đầu trong lòng sợ hãi. Còn tốt, đầu vẫn còn! Tứ chi vẫn còn!

“Bệ hạ!!”

Đức Toàn tiến lên đỡ nói: “Bệ hạ, ngài thế nào? Có muốn truyền thái y không?”

Bệ hạ kiếp trước đáng thương như vậy... Là ông không bảo vệ tốt bệ hạ.

[Đức công công giống như kiếp trước đối với hoàng đế một lòng trung thành, một lòng vì hôn quân mà suy nghĩ.]

[Sau khi quân địch đánh úp cũng không sợ hãi, chưa từng rời khỏi hôn quân nửa bước. Cuối cùng xả thân chắn tên cho hôn quân, vạn tiễn xuyên tim mà chết.]

Đức Toàn: “.....”

Này... Cũng không cần...

[Nhưng cũng không ngăn cản được hôn quân bị địch chém đầu, cát bỏ tứ chi.]

Có thể đừng nhắc việc trẫm bị chém rớt đầu, cắt bỏ tứ chi được không.

Tấn Nguyên Đế đè mi tâm. Nhìn Đức Toàn bên cạnh, đáy mắt hiện lên tia phức tạp. Không nghĩ tới lão trung tâm đến vậy...

Hoàng đế trả lời: “Không cần trẫm nghỉ ngơi một lát là ổn...]

“Bệ hạ.” Một âm thanh nữ tử mềm mại truyền đến.

Tấn Nguyên Đế mày lập tức giãn ra. Ngẩng đầu nhìn về phía người đang đi tới.

Ngữ khí ôn hòa nói: “Ái phi, nàng đã đến rồi.”

[Đây là, người độc sủng hậu cung Thôi Quý phi? Thật đúng như lười đồn được sủng ái, tiến vào Ngự Thư Phòng đều không cần thông truyền.]

Tấn Nguyên Đế nghe vậy nhìn Thôi Quý phi mày đột nhiên nhăn lại.

Thôi Quý phi: “...”

Nàng vừa rồi hình như nghe được cái gì?

Nhất định là đêm qua hưng phấn không ngủ đủ xuất hiện ảo giác.

Nàng nhìn về phía Tấn Nguyên Đế.

“Thần thϊếp biết Bệ hạ vì việc trong triều khẳng định không kịp dùng bữa nên hầm riêng canh gà bưng đến cho Bệ hạ thanh tỉnh tinh thần.”

Thôi Quý phi thanh âm nhỏ nhẹ, mị nhãn như tơ, mặt hiện lên vẻ đau lòng cùng quan tâm.

Tấn Nguyên Đế thấy thì trong lòng liền được trấn an, đem nàng đến bên cạnh: “Ái phi có tâm.”

Tiếp nhận canh gà trong tay nàng, uống một ngụm.

[Nàng tới, nàng tới, nàng bưng đoạn hồn canh tới!]

[Hôn quân khẳng định không biết người chính mình ngày thường dành hết sủng ái Thôi Quý phi thế nhưng lại âm thầm hạ độc mình.]