Chương 10

Về nhà, Dụ Văn trò chuyện với Tạ Gia Mậu về chuyện này.

Ông chủ: [Cậu ấy nói đã gặp cậu?]

Ông chủ: [Không sao, Tiểu Tạ 10 tuổi ngã từ trên núi xuống, não bị chấn động, quên mất một số chuyện, nhìn ai cũng thấy quen.]

Dụ Văn nhìn tin nhắn, đầu óc thả lỏng, đúng là cậu không có ấn tượng gì.

Dụ Văn: [Anh ấy là nghệ sĩ của công ty?]

Dụ Văn không tin Tạ Gia Mậu sẽ bỏ lỡ tài nguyên quý giá như Tạ Hạc Ngữ với ngoại hình xuất chúng như vậy, còn trông không giống biên đạo nhảy chuyên nghiệp mà dạy cậu vừa nhảy vừa hát.

Ông chủ: [Không phải đâu.]

Bên kia màn hình, Tạ Gia Mậu hơi do dự.

Người đó là cổ đông lớn nhất công ty, có nên nói không nhỉ?

Ông chủ: [Cậu ấy coi như phụ tá của công ty, thuộc bộ phận tổng vụ, cái gì cũng biết một tí.]

Ừ, Tiểu Tạ giúp ông ta quản lý công ty, đương nhiên là phụ tá.

Lần này Dụ Văn im lặng rất lâu.

Một lúc sau, điện thoại ding một tiếng, ngay cả qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sự bối rối, chấn động và câm nín của Dụ Văn.

Dụ Văn: [...... Triết lý trong chính sách sử dụng nhân lực của công ty có phải là ngoạ hổ tàng long không?]

Tạ Gia Mậu đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn này hai lần, cảm thấy Dụ Văn hẳn là đang khen mình.

Ông chủ: [Đương nhiên!]

Ông chủ: [Lina Bell ôm hai má.jpg]

Đặt điện thoại xuống, Dụ Văn cảm nhận sâu sắc phải cấp bách nâng cao bản thân.

Ngay cả một nhân tài như Tạ Hạc Ngữ cũng chỉ có thể làm phụ tá, còn cậu cái gì cũng không biết , muốn có chỗ đứng trong giới giải trí, nhất định phải phấn đấu!

Giới giải trí thật sự là ngoạ hổ tàng long!

-

Hôm ký hợp đồng, Tạ Gia Mậu bảo cậu chuẩn bị tâm lý một hai tháng không có lịch trình, nhưng vai quần chúng đặc biệt của Phong Hoa kết thúc chưa đầy nửa tháng, ông chủ đã giúp cậu giành được vai diễn mới.

Là nam thứ ba của một bộ phim chiếu mạng với kinh phí thấp, tuy không cao cấp nhưng đối với Dụ Văn, đó thực sự là tài nguyên hiếm có.

Khi gọi điện cho cậu, giọng Tạ Gia Mậu hơi xúc động, "Tiểu Dụ! Tôi xem rồi, cậu là người đẹp trai nhất trong dàn diễn viên chính! Tin tôi đi, diễn xong phim này chắc chắn sẽ có người nhìn ra giá trị của cậu, cậu sẽ sớm nổi tiếng…”

Ông chủ không phải là người vẽ bánh cho Dụ Văn, ông ta dường như thực sự tin rằng ngày đó sẽ đến ngay.

Đúng là một ông chủ tốt, tự vẽ tự ăn.

Dụ Văn không muốn phá hỏng tinh thần lạc quan của ông, nên hớn hở trả lời: "Vâng, ông chủ! Tiểu Dụ nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của ông!"

Ông chủ: "Bạo hoả! Bạo hồng!"

Dụ Văn: "Bạo hoả! Bạo hồng!"

Xử lý xong ông chủ, Dụ Văn ngã lưng xuống ghế sofa tiếp tục xem phim.

Đoàn phim khai máy sau nửa tháng, kịch bản lần này khác biệt cơ bản so với lần đóng quần chúng trước đây của Dụ Văn, cậu không chỉ phải theo đoàn mà còn phải ở trong đoàn cả tháng.

Trước khi bấm máy, Dụ Văn hủy tất cả các khóa học ngoài diễn xuất, tập trung toàn bộ vào việc nâng cao kỹ năng diễn xuất, cố gắng tăng tốc trước kỳ thi.

Tạ Gia Mậu đã sắp xếp xong chỗ ở gần công ty, xét đến việc hiện tại công ty chỉ có một nghệ sĩ là Dụ Văn, ông quyết định thuê riêng một căn hộ cho cậu.

Dụ Văn trên ứng dụng trò chuyện liên tục tung hô ông chủ để bày tỏ sự biết ơn.

Tạ Gia Mậu thì hào phóng nói: "Cậu là nghệ sĩ đầu tiên tôi đích thân ký hợp đồng, là người sáng lập công ty, tôi sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng!"

Khi hợp đồng thuê nhà đã được ký, Dụ Văn ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị chuyển nhà.

Tạ Gia Mậu nói: [Cậu một mình chuyển không nổi đâu? Tôi đã nhờ người công ty giúp cậu.]

Dụ Văn đột nhiên dấy lên một dự cảm vi diệu.

Ngày chuyển nhà, vừa xuống cầu thang nhìn ra ngoài, quả nhiên.

Thời tiết hôm nay hơi se lạnh, Tạ Hạc Ngữ mặc áo khoác hoodie đen rộng thùng thình, khóa kéo lỏng lẻo rủ xuống ngực, lộ ra đoạn xương quai xanh thanh mảnh, Dụ Văn xuống lúc anh đang dựa vào chiếc xe tải nhỏ phía sau, cúi đầu chơi điện thoại, tai phải trắng nõn sạch sẽ, không đeo khuyên tai.

Dụ Văn rất muốn hỏi ông chủ rốt cuộc đã chi bao nhiêu tiền lương cho anh, khiến anh ấy kiêm nhiệm nhiều việc, chạy ngược xuôi như vậy.

Anh chỉ là một sinh viên đại học thôi mà!

"Sắp xếp xong chưa?" Thấy cậu xuất hiện, Tạ Hạc Ngữ cất điện thoại đứng thẳng dậy.

Dụ Văn thầm chửi thề trong lòng, nhưng ngoài mặt không thể hiện, giọng điệu nhẹ nhàng chào hỏi.

Đồ đạc của Dụ Văn không nhiều, bốn thùng carton lớn là đã gom gọn hết, thứ duy nhất cần cẩn thận chăm sóc là máy tính để bàn, sợ dọc đường bị va đập hỏng, lúc Tạ Hạc Ngữ lên lầu cậu vẫn đang lục tìm xốp bong bóng khắp nơi, sản phẩm công nghệ cao nằm trần trụi trên bàn trà.

"Không sao," Tạ Hạc Ngữ nghe lo lắng của cậu, gợi ý: "Máy tính khó di chuyển, để trong thùng carton không sao, màn hình... loại này nhỏ, cậu có thể lấy chăn quấn lại ôm trong lòng."

Anh đi tới bàn trà, chuẩn bị tháo rời máy tính để bàn, vô tình liếc nhìn logo bên cạnh, biểu cảm một chốc khựng lại.

"....Thương hiệu khá lạ, tôi cũng không biết mình mua ở đâu nữa ha ha." Dụ Văn nhận ra ánh mắt của anh, cho là anh chàng bị thu hút bởi logo có phong cách thiết kế độc đáo này — máy tính không thuộc bất kỳ thương hiệu nào, cũng không có logo, nhưng góc dưới bên phải của vỏ máy có một ký hiệu nhỏ, bên cạnh dán thông số nội bộ.

Logo giống hình Thái Cực Đồ, cấu thành từ hai con cá ôm nhau, thân cá màu xanh, vây đuôi dài trải rộng và uốn cong lượn sóng.

Lần đầu nhìn thấy logo này Dụ Văn đã cảm thấy rất đẹp, cũng như Tạ Hạc Ngữ, anh cũng chiêm ngưỡng kỹ càng rất lâu.