Chương 2

Khi đó trường cho nghỉ hè, Yến Trà được thân thích trong nhà giới thiệu tới làm việc ngắn hạn ở công trường, trên nền xi măng nóng ngất trời, hầu hết những người ở đó đều là đàn ông thô kệch da dẻ thô ráp, bọn họ chọc người trẻ tuổi, mở miệng ra là mấy câu tục tĩu.

Những người khác chưa kết hôn đều là mấy người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, càng dễ giải quyết, người bảo thủ hơn không có việc gì thì chạy tới tiệm nét chơi game, tìm AV xem suốt đêm, kẻ ăn chơi thì theo người quen đi chơi gái, về còn khoe khoang với người xung quanh cô gái tối hôm qua ngực bự cỡ nào, mông vểnh ra sao, lỗ da^ʍ kẹp dươиɠ ѵậŧ anh ta chặt nhường nào, anh ta bền bỉ kéo dài cᏂị©Ꮒ người ta bao lâu.

Đám người đó tỏa ra hormone mãnh liệt, kí©h thí©ɧ Yến Trà luôn tuân theo nề nếp cũ, yên phận thật thà cũng phải miệng lưỡi khô khốc, trời chưa tối đã rúc lên giường, vùi đầu trong chăn nghe Phật tổ đọc kinh cũng không cứu nổi cậu.

Mà chưa nói tới việc thể chất Yến Trà hơi đặc thù, rất dễ động dục, hai chỗ trước sau đều muốn được thỏa mãn.

Cậu không còn cách nào khác, chỉ có thể ngày nào cũng che kín nơi mình cần che, giữa đêm vừa khó chịu trước phản ứng dâʍ đãиɠ bản năng của cơ thể, vừa nhân lúc công nhân khác không ở trong phòng mà phóng túng cọ chân.

Đợi tới lúc công việc làm thêm khó khăn trong kỳ nghỉ kết thúc, Yến Trà xin vào trường dạy nghề học kỹ năng, tay nghề gì đó ngay lập tức, không dám chui vào đống đàn ông bán sức lao động lộ cánh tay lộ da thịt ấy nữa, mặc dù sau khi tốt nghiệp, cậu không có quan hệ, không tìm được công việc phù hợp, cuối cùng loanh quanh làm thư ký hậu cần cho một công ty nhỏ.

Ước muốn lớn nhất cả đời Yến Trà là tích đủ tiền dưỡng già, mua một căn nhà nhỏ trong thị trấn, sống nửa đời sau trong yên bình và tự tại.

Nghĩ tới đây, Yến Trà dừng động tác cọ rửa cơ thể lại.

Sau khi giải tỏa áp lực, đầu óc cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, tâm trạng buồn bực vì căng thẳng cũng giảm bớt hẳn.

Dáng vẻ cậu trong gương đúng là cậu nhưng cũng không phải cậu. Yến Trà đã nghiêm túc kiểm tra, cơ thể cậu vẫn thế, ngay cả nốt ruồi bên eo, đùi và bàn chân vẫn y nguyên, chỉ có một vài nơi nào đó như được thay mới.

Bây giờ cậu trẻ trung hơn rất nhiều, cả người y như quay về lúc mười tám tuổi, vóc người cũng thu nhỏ lại.

“Tiểu Trà, tắm rửa xong chưa, dì lấy quần áo cho cháu này.” Bên ngoài phòng tắm, Lưu Lan Phương có lòng tốt giúp đỡ Yến Trà tạm thời ở lại chỗ mình, lấy một bộ quần áo cũ trước đây của con trai bà ấy tới cho cậu.

“Vâng, cháu xong ngay rồi đây dì Lưu, dì để ở cửa đi ạ.” Yến Trà vội vàng đáp lời, cậu vuốt mặt, dùng nước rửa bọt sữa tắm màu trắng trên người.

Yến Trà xuyên tới nơi kỳ lạ này gần một tháng rồi, lúc rơi xuống nước cậu tưởng mình toi đời rồi cơ, không ngờ khi mở mắt ra lần nữa lại nhìn thấy mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu.