Chương 45: Bị bệnh

Lúc này, cửa thang máy mở ra. Người bên cạnh đều đã tiến vào trong thang máy, chỉ còn lại mỗi mình Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh hoàn hồn, đi vào thang máy, thấp giọng nói: "Hôm nay tôi rất bận, buổi tối còn tiết mục phát trực tiếp cho nhãn hiệu."

Trợ lý Trần: "Hiểu rồi."

Nói xong, trợ lý liền cúp điện thoại. Hứa Khuynh dừng lại, buông di động, nhìn con số trên thang máy từ từ thay đổi.

*

Biệt thự Giang Loan.

Trợ lý Trần buông di động, ánh mắt thăm dò nhìn về phía thư phòng. Trong thư phòng, Cố Tùy mặc áo ngủ màu đen, mu bàn tay gắn kim tiêm, anh ngồi trên sô pha, nghiêng đầu nghe Trần Tưởng nói chuyện.

Quét mắt ra cửa: "Cậu gọi cho ai đấy?"

Trợ lý Trần "khụ" một tiếng, đi vào trong, cười trừ, kéo ghế dựa ngồi xuống, nói: "Không có."

Cố Tùy híp híp mắt.

Che miệng ho khan vài tiếng.

Trần Tưởng đẩy hợp đồng qua cho Cố Tùy, nói: "Ký nhanh đi, ký xong thì nghỉ ngơi, chỉ mới có một buổi tối thôi sao lại thành ra nông nỗi như vậy?"

Cố Tùy lấy bút máy bên cạnh.

Đặt bút xuống ký tên.

Trần Tưởng nhìn Cố Tùy, hỏi: Trần muốn nhìn, hỏi: "Tối hôm qua rốt cuộc Hứa Khuynh đã nói cái gì với cậu, làm cho cậu hôm nay vừa tỉnh lại đã trực tiếp bị bệnh!?"

Cố Tùy đẩy hợp đồng trở về.

Đầu ngón tay xoa xoa trên trán.

Không nhịn được mà ho khan, ra hiệu cho trợ lý Trần, ý bảo trợ lý Trần đuổi người này đi.

Trợ lý Trần tiến lên thu hồi hợp đồng, mỉm cười với Trần Tưởng: "Trần tổng, nên đi thôi."

Trần Tưởng "chậc" một tiếng, đứng lên nói: "Thân thể này của cậu cũng quá yếu ớt rồi đó."

"Cậu nên nghĩ thông suốt đi, nếu thật sự không bắt được người phụ nữ này, vậy thì từ bỏ đi. Thế gian này mỹ nữ hàng hàng vạn vạn, thêm một người không nhiều, bớt một người cũng không ít."

Cố Tùy vẫn ho khan như cũ.

Giọng nói khàn khàn: "Cút."

"Được được, cút thì cút." Trần Tưởng nói xong thì rời khỏi thư phòng. Trợ lý Trần đưa Trần Tưởng xuống lầu, Trần Tưởng nghĩ nghĩ rồi nói: "Cậu ta bệnh thành như vậy, Cố gia bên kia làm sao bây giờ?"

Trợ lý Trần nói: "Ông chủ luôn tự có suy tính."

Trần Tưởng ngẫm lại một chút: "Cũng đúng, được rồi, đi thôi."

*

Lại xong một ngày diễn tập, hôm nay cường độ rất lớn, Hứa Khuynh từ hậu đài xuống dưới, phía sau lưng tất cả đều là mồ hôi. Cô nghỉ ngơi một lát, mới thay đổi quần áo xuống lầu.

Bên ngoài, sắc trời đã chuyển đen.

Thật lạnh!

Hứa Khuynh lên xe, bảo Tô Tuyết trước tiên về tiểu khu Hinh Nguyệt. Xe đến tiểu khu Hinh Nguyệt, Hứa Khuynh lên lầu tắm rửa nhanh một lượt, thay một bộ quần áo khác.

Liền chạy đến địa điểm phát sóng trực tiếp của nhãn hiệu.

Thiết bị dùng phát sóng trực tiếp đều đã sẵn sàng, sản phẩm cũng được bày biện lên. Hứa Khuynh tiến lên bắt tay chào hỏi với người chủ trì, quay đầu đối diện ống kính.

Fan hâm mộ nhanh chóng tràn vào.

【 Chào buổi tối, Hứa Khuynh! 】

【 A a a a trạng thái của Khuynh đêm nay thoạt nhìn không tồi. 】

【 Chà, hôm nay mặc váy màu đỏ sao, đặt biệt đẹp mắt đó! 】

【 Khuynh Khuynh, 《 Cổ thần 》 sắp quay xong rồi phải không? 】

【 Lâm Mạn nói xin lỗi với chị vì cái gì vậy!? Chúng em đều muốn biết đó! 】

Hứa Khuynh nhìn màn hình cười nói: "Loại mặt nạ giới thiệu đêm nay tôi có dùng, hiệu quả cấp ẩm không tệ, cho mọi người xem ảnh chụp."

Hứa Khuynh mở album, khoe ra tấm hình cô đang đắp mặt nạ nhưng chưa từng được đăng công khai.

Người chủ trì cười nói: "Ai da, kết thúc sẽ cho Hứa Khuynh một thùng, các vị khách hàng đã mua hàng cho hỏi, thiết kế lần này, các vị có thích không?"

【 Thích! 】

【 Hứa Khuynh đề cử nhất định sẽ mua! 】

【 Aa a a rất thích cái thiết kế này nha, Hứa Khuynh đang dùng, các chị em cũng dùng, tôi cũng phải chốt đơn mới được. 】

【 Sắp đến tết rồi, Hứa Khuynh ăn tết một mình sao? 】

【 Mua, nhớ kèm theo quà cho tui nha, cho tui Hứa Khuynh á. 】

Hứa Khuynh cười nói: "Cảm ơn."

Phát sóng trực tiếp tới hơn 9 giờ tối mới kết thúc. Hứa Khuynh mặc áo khoác dài đi ra khỏi công ty nhãn hiệu, bên ngoài đã treo rất nhiều đèn l*иg trang trí, đều là vì chuẩn bị đón tết.

Xe bảo mẫu chạy đến cửa.

Hứa Khuynh lên xe.

Cô cúi đầu nhìn di động.

Tô Tuyết nghe điện thoại của mẹ cô ấy, bà ở đầu bên kia thúc giục cô bớt chút thời gian đi xem mắt, Hứa Khuynh ở bên cạnh nghe được, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tuyết cười.

Tô Tuyết có cảm giác mất mặt, vội vội vàng vàng mà cúp máy.

Sau đó nhìn Hứa Khuynh nói: "Cả ngày ở trong giới giải trí hỗn loạn, sớm đã nhìn quen với những sự việc khó coi như vậy rồi, chị ấy mà, không có mong đợi gì với tình yêu đâu, cảm thấy hôn nhân cũng chỉ là vì lợi ích của cộng đồng."

Hứa Khuynh cười nói: "Vậy cũng được."

"Cho nên vẫn là đừng đi gây tai họa cho những người dân lương thiện ngoài kia." Những người dân lương thiện này chỉ là người ngoài giới, mẹ của Tô Tuyết toàn là giới thiệu những người này cho cô.

Hứa Khuynh dựa vào ghế, gật đầu tán thành.

Xe tới trước cửa bệnh viện.

Tô Tuyết ấn di động.

Đột nhiên nói: "Trợ lý Trần có đăng lên vòng bạn bè, thế quái nào chị lại nhìn ra chỗ làm việc là ở nhà, hơn nữa giống như có một cánh tay gắn kim tiêm, xem cái tay kia có đeo đồng hồ, hình như là Cố Tùy, chẳng lẽ anh ta bị bệnh sao?"

Hứa Khuynh dừng động tác.

Tức khắc nhớ tới cú điện thoại lúc sáng của trợ lý Trần.

Hứa Khuynh bận rộn cả một ngày, không có thời gian xem di động, càng không nói đến vòng bạn bè.

Tô Tuyết nhìn về phía Hứa Khuynh, nói: "Em có biết không?"

Hứa Khuynh: "Không biết."

Nói xong, cô liền nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tô Tuyết dừng một chút, cũng không hỏi tiếp. Xe rất nhanh đã đến bệnh viện, Hứa Khuynh nói tạm biệt với Tô Tuyết, sau đó xuống bậc thang, lên lầu.

Bệnh viện đêm nay càng thêm quạnh quẽ.

Tết đến, người người nhà nhà kéo về quê ăn tết, chứ không phải tại nơi bệnh viện lạnh như băng này. Có điều, đối với Hứa Khuynh mà nói, nơi nào có mẹ, nơi đó chính là nhà.

Cô buông lỏng tay, đi đến trước cửa phòng bệnh, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đập vào mắt là bóng dáng người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu đen, mang mắt kính gọng vàng đang đứng ở mép giường.

Bước chân của Hứa Khuynh khựng lại, Cố Tùy nâng mắt nhìn cô, thần sắc bình tĩnh, sắc mặt có chút tái nhợt.

Đôi mắt dưới lớp mắt kính có chút lạnh nhạt, xa cách.

Hứa Khuynh hoàn hồn, cởϊ áσ khoác, hỏi: "Sao anh lại tới đây? Không phải đang bị bệnh sao?"

Không phải đang bị bệnh sao?

Cố Tùy nghiêng đầu, ho khan một tiếng, mấp máy môi nói: "Đến thăm dì một chút, ngày mai là tết rồi."

Hứa Khuynh liếc nhìn hộp quà nằm trên ngăn tủ. Sau lại nhìn về phía mẹ, La Tố nhìn Cố Tùy, rõ ràng có chút sốt ruột, bộ dáng giống như đang hỏi sao lại sinh bệnh rồi, có uống thuốc chưa.

Hứa Khuynh tiến lên kéo chăn cho bà.

La Tố nhìn về phía Hứa Khuynh.

Cũng như là dò hỏi.

Hứa Khuynh trả lời: "Anh ấy đến bác sĩ rồi, chỉ là cảm mạo mà thôi, không có việc gì."

Cố Tùy đứng ở đối diện, nâng đôi mắt nhìn người phụ nữ đáng giận này. Đôi mắt híp lại, theo sau, nói với La Tố: "Dì à, con còn có bệnh nên đi về trước, tránh lây bệnh qua cho dì."

La Tố gật gật đầu.

Đầu ngón tay Cố Tùy nâng mắt kính, xoay người đi về phía cửa.

La Tố tức khắc nhìn về phía Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh nhìn theo bóng dáng người đàn ông cao lớn đi ra ngoài, anh che miệng ho khan mấy tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Năm nay Cố lão gia tử quay về Lê Thành ăn tết.

Máy bay còn khoảng một tiếng nữa sẽ đến.

Anh phải đi đón người.

Bắt đầu từ ngày mai sẽ rất bận rộn, cho nên mới vội vàng đến đây thăm La Tố.

Thuận tiện cũng nhìn Hứa Khuynh một chút.

Trong phòng bệnh có chút trầm mặc.

Đầu ngón tay La Tố nắm lấy tay Hứa Khuynh.

Hứa Khuynh dừng một chút, hoàn hồn, nói: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi tiễn anh ấy."

Nói xong.

Trong ánh mắt vui mừng của La Tố, Hứa Khuynh xoay người đi ra cửa. Hành lang thật tĩnh lặng, Cố Tùy đã đến chỗ thang máy, đang đứng chờ phía trước thang máy, tay cắm ở trong túi, đưa mắt nhìn theo con số trên bảng hiển thị.

Hứa Khuynh tiến lên mấy bước: "Cố Tùy."

Cổ họng cô căng thẳng mấy phần.

Thanh âm có chút gấp gáp.

Phía trước, người đàn ông dừng một chút, xoay người qua nhìn cô. Thấu kính lạnh giá, anh mắt tựa như cũng lạnh giá. Hứa Khuynh kêu một tiếng xong, nhướng mày hỏi: "Anh đến bác sĩ chưa?"

Cố Tùy híp mắt: "Đi rồi."

Hứa Khuynh gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Nói xong.

Bầu không khí an tĩnh trở lại.

Hứa Khuynh ngẫm nghĩ, có nên tiễn anh xuống lầu hay không, hoặc là dứt khoát quay trở về. Mà Cố Tùy thông qua thấu kính nhìn cô, nhìn cô mặc một chiếc váy màu đỏ dài, xinh đẹp muôn phần.

Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: "Lại đây."

Hứa Khuynh sửng sốt: "Hử?"

"Lại đây."

Hứa Khuynh có chút khó hiểu, dẫm lên giày cao gót đi đến phía trước, nghĩ đưa anh xuống lầu rồi thôi. Vừa đến trước mặt, Cố Tùy đột nhiên duỗi tay ôm eo cô, đột kéo người ôm vào trong lòng.

Hứa Khuynh sửng sốt.

Lát sau.

Cô mới duỗi tay ôm lấy eo anh, chạm phải da thịt bên trong, mới phát hiện nóng vô cùng, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài lạnh như băng.

"Anh phát sốt rồi."

Hứa Khuynh nhắc nhở.

Cố Tùy hừ lạnh, không trả lời.

Gắt gao mà ôm cô, nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày tôi làm cho em tín nhiệm."

Hứa Khuynh không lên tiếng.

Lúc này, di động của Cố Tùy vang lên, anh lấy ra xem, là Trần Tưởng gọi đến. Cố Tùy một tay ôm eo Hứa Khuynh, một tay nghe điện thoại.

"Có việc gì?"

Trần Tưởng ở đầu bên kia nói: "Tối mai tớ sẽ giới thiệu cho cậu mấy cô em xinh đẹp, chờ cậu gặp rồi, cậu sẽ không còn nghĩ tới cái cô Hứa Khuynh kia nữa!!"

Cố Tùy sửng sốt.

Theo bản năng mà nhìn về phía người phụ nữ trong lòng ngực.

Hứa Khuynh nhướng mày.

Cố Tùy nói với Trần Tưởng: "Cút!"

Trần Tưởng: "???"