Chương 1: Tôi muốn sống!



Thời tiết có hơi hanh khô, mùi thuốc sát trùng gay mũi tràn ngập trong không khí, nhưng chỉ một lúc rồi lại phai đi.

“Tích”

Máy theo dõi nhịp tim phát ra một tiếng cảnh báo ngắn, phá vỡ sự yên lặng đang bao trùm phòng bệnh VRP này, nhưng âm thanh kia lại không gây chú ý cho lắm.

Bởi vì giờ phút này, trong khu phòng bệnh VRP này, nơi có kỹ thuật và cơ sở vật chất luôn được xếp hạng đầu này, nơi mà chỉ những người giàu có, quyền quý mới có thể ở, ngoại trừ cô gái trẻ sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt, thì chẳng còn người nào khác cả.

“Chuyện gì vậy? Sao đau thế?”

Ngón tay trắng trẻo trong chăn bông khẽ nhúc nhích, theo bản năng mà co co lại, sau khi có được chút sức thì cổ tay lại được nâng lên.

Chỉ thoáng nâng lên hai ba tấc, đôi tay kia lại nặng nề rơi về chỗ cũ, cuối cùng vẫn không giơ lên nổi.

Nhưng đối với Vân Hân, bấy nhiêu đấy đã đủ rồi.

“Ha ha ha, mình có cảm giác rồi, mình có cảm giác rồi!”

Sự vui sướиɠ xộc thẳng lên não bộ, dây thần kinh của Vân Hân gần như đồng loạt nổi điên, đua nhau giật giật, làm cho đầu óc cô quay cuồng……

Cơ thể cô bây giờ cực kỳ đau nhức, như thể bị một tảng đá lớn đè lên vậy, đầu cũng đau như búa bổ, nếu là người bình thường thì không chừng đã nhíu mày khó chịu, hoặc thậm chí là ngất lịm đi.

Nhưng mà với Vân Hân, những điều này chẳng là gì cả.

Bởi cô đã chẳng thể nhớ nổi bản thân mình không có cảm giác này trong bao nhiêu năm rồi.

Một năm? Hai năm? Hay là ba năm?

Không, khung cảnh ngoài cửa sổ thay đổi rất nhiều rất nhiều lần, xuân qua, hạ đến, thu đi, đông về, sự thay đổi này lặp đi lặp lại, chắc cũng phải sáu lần rồi.

Nói cách khác, cô bị trói buộc ở cái phòng bệnh này suốt sáu năm trời.

Mà bây giờ, cái cảm giác cơ thể nặng nề lại trở về với cô.

Cô không phải là hồn ma, không phải là quỷ dữ, cũng chẳng phải là linh hồn bị kẹt lại trong phòng này, không được bước ra khỏi cửa.

Đột nhiên, cô nhớ đến việc gì đó, não bộ đang vui sướиɠ bỗng khựng lại.

“Mình bị ma nhập sao? Hay là mình xuyên không? Có khi là sống lại cũng không chừng?”

Nhưng mà việc xuyên không hoàn toàn không thể xảy ra.

Cô bị nhốt ở chỗ này khoảng độ sáu năm, mở mắt nhìn cảnh vật thay đổi, đâu có xuyên tới thế giới nào khác, vậy thì chỉ có thể là bị ma nhập hoặc sống lại thôi.

Nếu bị nhập thì còn đỡ, nhưng nếu cô sống lại thì sao……?

Nếu vậy thì tệ lắm.

Ký ức về mùa hè của sáu năm trước vụt qua, sau vụ tai nạn xe cộ kia, cảnh tượng kinh khủng xảy ra ở phòng bệnh này khiến lông tơ của Vân Hân “dựng đứng” hết cả lên.

“Không được, tuyệt đối không thể để việc đó xảy ra, mình muốn sống, Vân Hân mình phải có máu có thịt mà sống!”

Không cam tâm, thù hận ngập tràn, làm ý chí của cô trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Giống như thú dữ đang giãy giụa hấp hối, ý thức của cô đấu tranh kịch liệt, cho dù đầu đau đến sắp vỡ ra, cô cũng không thèm quan tâm.

“Mình không muốn giống một hồn ma, bị người khác giam giữ trong phòng kín giống trước kia, muốn sống không được, muốn sống cũng chẳng xong.”

“Mình không muốn nhìn cái đám người bẩn thỉu nhưng lại ra dáng đạo mạo, lại còn được người người tôn trọng, ở trên TV, trên mạng hạnh phúc thể hiện tình yêu.”

“Mình cũng không muốn sống như một kẻ đáng thương hại, kẻ chỉ sống nương nhờ vào vô vàn thù hận.”

“Mình nhất định phải mau tỉnh lại, phải tỉnh lại thật nhanh…”

“Mình muốn sống, muốn sống bằng chính cơ thể này…”

Ý thức nhanh chóng vận động, Vân Hân hạ quyết tâm, dồn hết toàn bộ sức lực, lần này cô mang ý nghĩ đập nồi dìm thuyền, “không thành công, liền xả thân”.

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vốn trắng bệch, nhưng bây giờ lại đỏ bừng một mảng, mày nhíu chặt, sắc mặt có hơi vặn vẹo dữ tợn.

Dưới lớp chăn trắng, cơ thể cô căng thẳng tột độ.

Từng giọt máu tấc thịt trên người đều đang giãy giụa, gào rống, kêu gào muốn tỉnh lại.

Có lẽ là do cảm giác không cam tâm quá mãnh liệt, làm cho ý chí của cô trở nên mạnh mẽ đến độ phá vỡ tất thảy những xiềng xích đang giam giữ chính mình.

“Ầm”

Chỉ thấy toàn thân đột nhiên được thả lỏng, tuy rằng đầu vẫn còn đau, tuy rằng thân thể vẫn còn nhức đến rã rời, nhưng tay cô lại nắm chặt.

Không phải là co duỗi ngón tay nữa, mà là dùng sức siết chặt bàn tay.

Cảm nhận được sức lực tràn trề trong cơ thể, từng tế bào trong cô như nhảy lên, vỗ tay hoan hô.

“Thành công rồi! Mình thành công rồi!”

Cô cũng cảnh giác, không mở mắt ra ngay, mà chỉ lén nhấc đôi chân bị chăn bông che phủ, phát hiện ngoại trừ lòng bàn chân phải có hơi đau, còn lại đều bình thường.

Trái tim, chợt chùng xuống.

Rốt cuộc… Rốt cuộc cũng thành công, không cần phải nằm đây chờ chết nữa!

Sống mũi chua xót, cổ họng run run, nơi hốc mắt nhắm chặt đột nhiên cay xè, nhưng rất nhanh đã bị cô cắn răng nín nhịn.

“Vân Hân, bây giờ không phải lúc để buồn.”

Cô tỉnh táo lại, đây chỉ là những bước đầu tiên để khôi phục toàn bộ khả năng vận động của cô.

Trong đầu vụt qua chuyện mà Diệp Cẩn Huyên làm trong phòng này hôm đó, cô cắn chặt răng, tay phải lập tức lướt qua bụng, run rẩy sờ lên kim tiêm đang nằm ở mu bàn tay trái.

“Đừng nóng vội, nhất định sẽ được rút ra, nhất định sẽ được rút ra thôi.”

Vầng trán xuất hiện một lớp mồ hôi dày, hô hấp cũng dần dần dồn dập.

Vân Hân lòng nóng như lửa đốt, nhưng cô không ngừng tự nhủ “Không được gấp, tuyệt đối không được gấp, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh”.

Cảm giác đau đớn ở mu bàn tay trái truyền lên đại não.

Rốt cuộc, cái kim tiêm to đùng như thể muốn lấy mạng người ở trên mu bàn tay đã được rút ra, rơi xuống đệm, nước thuốc từ từ chảy khỏi đầu kim.

Cảm giác ẩm ướt truyền từ ga giường đến đầu bàn tay cô, nhưng giống như truyền đến mắt, khóe mắt lần nữa lại cay cay.

Khẽ nhăn mũi, cô đang muốn gỡ bỏ những máy móc theo dõi tình trạng sức khỏe trên người xuống, bên tai đã truyền tới tiếng nói chuyện rất nhỏ.

Sau đó, tiếng mở cửa truyền vào tai cô.

“Đến rồi.”

Trong lòng bỗng dưng căng thẳng, tay phải lặng yên không tiếng động đặt trên bụng.

Thả chậm hô hấp, hai tròng mắt nhắm chặt, hàng mi đen dài cũng không dám nhúc nhích, cả người tựa như một con búp bê vải vô tri vô giác, nằm ở trên giường bệnh.

“Chị!”

Cửa nhẹ mở, một cô gái cao khoảng 1,65 mét, mái tóc đen, dài đến ngang lưng bước vào.

Gương mặt kia bày ra vẻ ngây thơ, tràn đầy lo lắng, mắt hạnh rưng rưng.

Vừa đến gần, cô ta đã lao đến canh giường bệnh, cách lớp chăn bông, nhẹ nhàng lay lay người đang nằm trên giường.

“Chị, chị mau tỉnh lại đi! Huyên Huyên không muốn chị nằm đây, mất hết ý thức, Huyên Huyên muốn chị chạy nhảy tung tăng như lúc trước kìa.”

Âm thanh của cô ta nhẹ nhàng mềm mại, lại có chút yếu đuối của những cô gái ở Giang Nam, nhưng cũng có nét giả tạo.

Giờ phút này, giọng nói ngọt ngào của cô ta có thể khiến người nghe không tự chủ được mà đau lòng không thôi.

“Xùy, lại sắp bắt đầu diễn rồi.”

Tất cả mọi người đều bị dáng vẻ mong manh yếu đuối như Lâm Đại Ngọc của Diệp Cẩn Huyên lừa, mà cô, là người bị lừa thảm nhất.

Sau lưng Diệp Cẩn Huyên, như thường lệ, một người đàn ông dáng vẻ đĩnh đạc, mặc áo sơ mi đi theo sau.

Người kia khoảng 25-26 tuổi, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mái tóc đen xoăn nhẹ, thoạt nhìn rất đẹp trai, cũng rất trưởng thành.

Chỉ có điều, gương mặt kia u ám dữ dội, chứng minh người kia chẳng phải hạng người rộng rãi tốt bụng.

Nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt hắn dừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã dời đi, đi đến mép giường, cẩn thận nâng cô gái đang khóc đến thương tâm dậy.

Đau lòng mà bắt đầu nhẹ nhàng an ủi: “Huyên Huyên, không vội, Tiểu Hân sẽ tỉnh lại thôi, em cẩn thận bị thương đấy.”

Nghe vậy, nước mắt dồn ứ nơi khóe mắt của Diệp Cẩn Huyên như tuôn trào, “tí tách tí tách”, giọt này nối tiếp giọt kia rơi xuống nền đất.

Dáng vẻ mong manh, như thể không chịu chấp nhận, làm người đàn ông kia rất đau lòng.

“Anh Trạch… Hu hu hu… Em sợ lắm…!”

Diệp Cẩn Huyên xoay người, thuận thế ôm lấy vòng eo rắn chắc của Tư Không Trạch, ghé vào lòng hắn khóc nấc lên: “Bác sĩ nói… Nếu qua tám tiếng… chị vẫn không tỉnh… thì sẽ chẳng tỉnh được nữa.”

Tư Không Trạch nhíu nhíu mày, lần thứ hai liếc mắt nhìn cô gái vô tri vô giác nằm trên giường bệnh.

Đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia xin lỗi, đau lòng mà nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy của người đang rúc trong lòng mình.

“Huyên Huyên đừng sợ, chú Diệp đã mời người có thẩm quyền nhất trong khoa não, giáo sư Tưởng đến rồi, còn tám tiếng nữa, bọn họ sẽ có cách thôi.”

Diệp Cẩn Huyên hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu, đôi con ngươi ứa nước trong mắt hạnh, tràn đầy hồn nhiên chờ đợi: “Thật sao? Khi nào ba mới đến?

Đáy mắt Tư Không Trạch chợt lóe, nhẹ vuốt vuốt mái tóc đen mượt như lụa của cô ta: “Đừng lo, bọn họ sẽ tới đây nhanh thôi.”

“Vâng, vậy em yên tâm rồi, giáo sư Tưởng nhất định sẽ chữa cho chị, đúng không?” Diệp Cẩn Huyên thở hắt ra một hơi, yên tâm, buông lỏng bàn tay đang ôm lấy vòng eo của hắn.

Thấy cô ta không còn lo lắng buồn rầu nữa, Tư Không Trạch bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, chị em sẽ ổn mà.”

“Khụ khụ khụ…”