Chương 32: Thứ có độc

Tư Không Tước nhẹ nhàng buông tay ra, sau đó anh xoay người chạy về phía phòng phẫu thuật.

Chan Diệp Kính Lương vừa tiếp đất xong còn chưa kịp lấy hơi thở, tay sờ sờ lên cái cổ vừa bị bóp của ông ta rồi vội vàng chạy theo. Ông ta không thể để bọn họ xông vào phòng phẫu thuật để tìm Diệp Tiểu Hân trước được.

Nhìn thấy hành động kỳ lạ của Tư Không Tước, Tư Không Trạch rơi vào trầm tư, từ từ theo sau. Tư Không Tước rất ghét phụ nữ, anh ta biết rất rõ điều này.

Từ sau khi anh về nước, anh ta tưởng rằng anh sẽ tranh Huyên Huyên với anh ta, nhưng không ngờ rằng anh lại chẳng có động tĩnh gì.

Sau khi điều tra thì được biết có một vài người phụ nữ tiếp cận anh có chủ ý, cuối cùng cũng xác định được anh cực kỳ ghét phụ nữ và dị ứng với sự đυ.ng chạm của họ. Chỉ có như vậy anh ta mới hoàn toàn yên lòng, không còn lo lắng anh sẽ tới đoạt lấy người của mình.

Nhưng bây giờ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, anh làm sao lại quen biết Diệp Tiểu Hân? Tại sao lại căng thẳng như vậy? Dường như có thể vì cô mà liều cả mạng sống của mình.

Đến phòng phẫu thuật, Tô Mộc và những người khác đã cưỡng ép buộc phải mở cửa ra, Tư Không Tước cũng vừa đến, nhưng khi bước vào trong anh đột nhiên lại dừng lại. Những ngón tay thon dài ấn mạnh vào cửa, tay phải nắm lấy Giang Tĩnh Vũ đang chuẩn bị bước vào bên trong phòng phẫu thuật.

Mắt anh đỏ lên, đôi môi hồng nhạt mím chặt lại, không hề hé miệng, ẩn hiện một chút mong manh trong đáy mắt.

Giang Tĩnh Vũ hiểu được nỗi sợ hãi của anh, biết được anh đang sợ nhìn thấy những cảnh tượng không thể chấp nhận.

Thảo nào người ta lại nói rằng tình yêu là thứ có độc, có thể biến một người đàn ông lạnh lùng, cứng rắn thành một người đàn ông bình thường, mỏng manh, thứ này không chỉ có độc mà còn rất độc.

Trong lòng Giang Tĩnh Vũ thở dài một hơi, anh ta vỗ lên mu bàn tay xương khớp trắng bệch của anh mà an ủi:

“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi đi kiểm tra cô ấy trước, đảm bảo cô ấy có thể cử động được mới đưa người đi.”

Tư Không Tước khẽ gật đầu, buông tay Giang Tĩnh Vũ ra để anh ta và Tô Mộc vào trong tìm người. Lúc này, Diệp Kính Lương không biết từ khi nào đã vào trong phòng phẫu thuật, ông ta không kịp thở, lo lắng nói:

“Tiểu Hân vừa được tiêm thuốc mê, vẫn chưa bắt đầu phẫu thuật, bác sĩ sẽ sớm đẩy con bé ra ngoài.” Nói xong ông ta còn lau mồ hôi trên mặt, thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là đã kịp thời nếu không thì sẽ không có thời gian để sắp xếp.

Tư Không Tước thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng bớt căng thẳng, liếc mắt nhìn Diệp Kính Lương:

“Nếu như ông gạt tôi thì ông biết hậu quả rồi đó!” Đôi mắt sắc lạnh như đao khiến Diệp Kính Lương người đầy mồ hôi, lắc đầu liên tục:

“Không dám, không dám.”

Tuy rằng không muốn giao người ra nhưng đã bị ép đến nước này, không giao cũng phải giao.

Giang Tĩnh Vũ liếc nhìn sang bạn mình rồi dừng bước không vào phòng phẫu thuật nữa. Bọn họ đứng đó chờ, không tin là Diệp Kính Lương lại không sợ chết mà dám lừa họ.

Tô Mộc tức giận với Diệp Kính Lương:

“Hừm… nếu ông sớm biết điều như vậy không phải sẽ tốt hơn sao, cứ làm cậu chủ của tôi tức giận.”

Còn Tư Không Trạch ở phía sau nhìn Diệp Kính Lương với vẻ mặt bình tĩnh, có chút nghi hoặc mà cau mày. Rõ ràng buổi chiều đã không nhìn thấy Diệp Tiểu Hân rồi, làm sao có thể để người khác đẩy từ phòng phẫu thuật ra chứ? Lẽ nào Diệp Kính Lương đã sớm tìm thấy Diệp Tiểu Hân nhưng lại không nói với mình mà đưa cô vào thẳng phòng phẫu thuật? Như vậy thì cũng không đúng, nếu Diệp Tiểu Hân đã vào bên trong phòng phẫu thuật vậy thì Huyên Huyên cũng sẽ ở trong đấy.

Diệp Kính Lương nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tư Không Trạch, trong đáy mắt ông ta lóe lên một tia sáng, ông ta giải thích với Tư Không Tước và những người khác:

“Lúc Tiểu Hân bị tai nạn xe, con bé không những bị thương ở đầu mà còn ở mắt, nên vốn dĩ định làm một cuộc phẫu thuật cho con bé trước.”