Chương 50: Lòng tham

Áo sơ mi màu tím đậm in hoa văn chìm cao quý của người đàn ông dưới ánh đèn đường lóe ra sự lộng lẫy thần bí, bước chân từ từ tiến tới trầm ổn mà thong dong.

Tư Không Trạch vốn dĩ là bởi vì đột nhiên buồn bực khó chịu, muốn tới quán bar uống hai chai, không ngờ vừa lái xe tới đây, liền đã nhìn thấy ở phía xa xa một bóng dáng có chút quen thuộc.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Diệp Tiểu Hân biến mất, anh ta theo bản năng mà ở bất cứ đâu cũng để ý tìm kiếm.

Nhưng không nghĩ tới không tìm được Diệp Tiểu Hân, nhưng lại gặp một trong những người bạn tốt của cô, đó là cô gái tên Lâm Hạ.

Anh ta bước tới trước mặt người đang ngồi ôm đầu gối cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, hơi nhíu mày: "Em là bạn học Lâm Hạ của Tiểu Hân đúng không?"

"...... Cậu hai?"

Nghe thấy trên đỉnh đầu mình truyền tới một giọng nói quen thuộc, trong lòng Lâm Hạ ngạc nhiên, hai mắt ngấn lệ mờ mịt ngẩng đầu lên.

Mặc dù hơi nước làm mờ đi tầm mắt, nhưng cô ta vẫn nhanh chóng nhận ra đối phương.

Khuôn mặt này của Tư Không Trạch, cô ta đã sớm mơ thấy rất nhiều lần rồi, hơn nữa vừa nãy còn xuất hiện trong đầu cô ta, sao lại không thể nhận ra chứ?

Nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy, trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn lem nhem nước mắt, trong đôi mắt được lệ gột rửa qua mang theo vẻ điềm đạm đáng yêu, Tư Không Trạch hiếm khi mà mềm lòng một chút: "Muộn như vậy rồi, sao em vẫn còn ở đây?"

Vừa nghe thấy câu này, Lâm Hạ lập tức lại nghĩ đến tình cảnh của bản thân, hốc mắt nóng lên, nước mặt lại một lần nữa tràn ra chảy xuống hai má.

"Em...... Tiền của em vừa bị người ta lấy mất...... Em không thể đi học đại học rồi......"

Lên đại học, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc tốt, rồi tìm một người đàn ông có tiền, đây là ước muốn của Lâm Hạ ba năm cấp ba, nhưng hôm nay đến cả học phí cũng không còn nữa, vẻn vẹn mười bảy triệu rưỡi không cánh mà bay.

Lâm Hạ thật sự rất đau lòng, nước mắt giống như nước trong nguồn chảy ra, dáng vẻ lê hoa đái vũ, nhìn qua khiến cho người ta vô cùng thương tiếc.

Cô ta còn không biết, chính lời nói tham lam này của mình lại cứu vớt được Vân Hân suýt chút nữa bị lộ.

Nếu cô nói thật, tiền của cô bị người ta từ trong tài khoản rút đi mất một cách khó hiểu, chắc chắn Tư Không Trạch lập tức sẽ tìm người lần theo dấu vết mà điều tra.

Mặc dù Tư Không Trạch cũng không phải là người tốt bụng đến mức lo chuyện bao đồng, nhưng nghĩ cô là bạn của Diệp Tiểu Hân, hơn nữa anh xuống xe, mục đích chủ yếu là muốn hỏi cô ta chuyện của Diệp Tiểu Hân.

Vậy nên không chút do dự, lập tức hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Nghe anh ta hỏi như vậy, trong lòng Lâm Hạ đột nhiên khẽ động, lau đi nước mắt, nghẹn ngào nói: "Khoảng 15 triệu."

"Đó là số tiền mà em vất vả đi làm thêm hai năm nay tích góp được, vốn dĩ nghĩ hiện tại vẫn còn sớm, muốn đến lúc đó lấy ra nộp học phí, nhưn không ngờ tới......" Đang nói nước mắt của cô ta lại bắt đầu trào ra.

Tối nay Tư Không Trạch vốn dĩ là rất phiền muộn rồi, thấy cô ta khóc như vậy, thật sự là rất không kiên nhẫn: "Được rồi, đừng khóc nữa, không phải chỉ là 15 triệu sao? Anh cho em."

Nói rồi, quay lại trong xe cầm ra một chiếc túi da nhỏ, từ trong đó tùy ý lấy ra ba xấp tiền 5 trăm ngàn phẳng phiu nhét vào trong tay cô.

Nhìn ba xấp tiền trong tay, đôi mắt hơi buông xuống của Lâm Hạ lóe lên một chút ngạc nhiên mừng rỡ.

Trong giây phút ngẩng lên lại biến thành vẻ mặt khó xử khước từ: "Không, em...... Sao em có thể vô duyên vô cớ nhận tiền của anh được?"

Tư Không Tước không để ý tới cô, trực tiếp quay người bước lên ghé lái: "Lên xe đi, anh đưa em về."

Ngoại trừ Diệp Tiểu Hân và Huyên Huyên, thù anh ta không có nhẫn nại với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Nếu không phải muốn hỏi Lâm Hạ chút việc liên quan tới Diệp Tiểu Hân, thì anh ta hoàn toàn không nghĩ tới việc dừng xe.

Lâm Hạ nhận ra được sự không kiên nhẫn trong lời nói của anh ta, liền vội mở cửa ngồi lên ghế phó lái.

"Cảm ơn cậu hai, em...... Em nhất định sẽ trả lại anh cả gốc lẫn lãi."