Chương 1:bị hủy hoại

Tô giaHôm nay là một mảnh bầu không khí vui mừng.

Bởi vì, đại tiểu thư của Tô gia, Tô Bối. Hôm nay, rốt cuộc cũng đã kết hôn với vị hôn phu của mình, Đỗ Lạc.

Tô Bối nhìn ngắm mình trong gương, ngũ quan tinh xảo, như là thượng đế đã vẽ ra một bức tranh bên trên hoạ bố.

**Hoạ bố: vải vẽ tranh sơn dầu.**

Cô đang mặc một bộ váy cưới hở vai, phần xương quai xanh lộ ra đặc biệt bắt mắt.

Váy cưới được cắt tỉa cẩn thận bao lấy dáng người thon dài của cô, phần đuôi váy được kéo dài tạo ra đường nét uyển chuyển cho cơ thể Tô Bối, làm cho Tô Bối mười tám tuổi đã có lấy mấy phần thuần thục, nữ tính.

Pháp luật ở quốc gia S quy định tuổi mười tám là được lĩnh chứng kết hôn, thời gian vừa đến, Tô Bối liền lựa chọn đem chính mình gả cho đỗ Lạc, hai người đã yêu nhau mấy năm.

Cô không để ý đến sáng nay sẽ tổ chức tiệc cưới nên đã uống không ít rượu trong buổi tụ họp đêm qua. Sáng sớm Tô Bối liền đứng dậy đi rửa mặt sạch sẽ và mặc quần áo chỉnh chu.

Giờ phút này thời gian còn sớm, ngoài cửa sổ trên bầu trời, vừa mới xuất hiện ngân bạch sắc cùng nắng sớm mờ mờ.

**Ngân bạch sắc: thuật ngữ dùng để chỉ bầu trời phía đông vào lúc bình minh. Trong những ngày nhiều mây và mưa, màu sắc của bầu trời chủ yếu là ngân bạch sắc(màu bạc)**

"Đại tiểu thư, đều tốt. Thời gian còn sớm không bằng đại tiểu thư nghỉ ngơi một chút. Khoảng hai tiếng sau, nhân viên của chúng tôi sẽ đến trang điểm cho người."

Nhân viên công tác, cười đề nghị.

"Tốt"

Tô Bối nhìn lấy đôi mắt mình trong gương đã có quầng thâm xuất hiện mờ mờ dưới mi mắt, rồi nhẹ gật đầu.

Tối qua uống rượu có hơi nhiều, đầu óc cô hiện tại có choáng váng, nên thuận tay cầm lấy ly nước uống đi hai phần.

Nhân viên công tác vừa rời đi, nữ hầu liền đi đến, bưng tới trước mặt cô một bát tổ yến.

Tô Bối ăn hết hai phần, đại khái là do tối qua uống rượu có hơi nhiều, đầu lưỡi có chút phát khổ, làm cho vị của tổ yến trở nên là lạ.

Sau khi cô ăn xong phần còn lại trong bát, thì liền không có lại thỉnh cầu, mà ngồi ở trên ghế sa lon, hai con mắt nhắm nghiền.

Mấy phút sau, cửa liền bị lén lút đẩy ra, một thân ảnh xuất hiện rồi yên lặng mà tiến đến.

Tô Bối cũng không có ngủ, thản nhiên mà xốc mắt lên nhìn lướt qua, lại phát hiện người tiến vào là Tô Tuệ Nhàn, người em gái cùng cha khác mẹ của cô.

Cô bình thường cũng không ưa thích người em gái này và cũng không có tình cảm chị em với Tô Tuệ Nhàn, chính là hợp tình hợp lý mà không thích, cũng không muốn cùng cô ta có quan hệ chị em, vậy giờ phút này, Tô Tuệ Nhàn tới đây làm gì?

Tô Tuệ Nhàn nhanh chóng mà nhìn thoáng qua liền thấy đáy bát rỗng tuếch, thì khơi gợi lên một nụ cười, cúi đầu nhìn Tô Bối, lộ ra một cái dáng tươi cười:

"Tô Bối, chỉ bằng cô, mà cũng muốn gả cho Đỗ Lạc? Tôi mới chính tông đại tiểu thư của Tô gia! Cô vĩnh viễn sẽ không biết, ở trong bát tổ yến kia có thứ gì! Tôi sẽ cho sớm động phòng hoa chúc!"

Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra, gọi tới một số, mặt đối lập nói:

"Cho các ngươi thời gian, an bài hai người đàn ông tới đây cho Tô Bối, đã chuẩn bị xong chưa? Để cho bọn họ hiện tại cứ tới đây....."

Tô Bối nghe xong cuộc nói chuyện, mắt đột nhiên lại xốc lên, cô biết Tô Tuệ Nhàn cũng không thích, nhưng lại không hề nghĩ đến rằng cô ta còn có lòng dạ độc ác tới như vậy!

Hạ dược cô, tìm người đến hủy hoại sự trong sạch của cô! Ác độc đến cực điểm!

Cô cười nhạt rồi một thân đứng dậy. Tô Tuệ Nhàn nghe được động tĩnh, quay lại thì liền thấy Tô Bối, đột nhiên lùi lại phía sau vài bước:

"Cô... cô chưa ngủ ư?"

“Tô tuệ nhàn, luôn luôn ở Tô gia diễn nữ nhi ngoan, diễn thật sự vất vả a? Chính mình vạch trần mặt nạ cảm giác, thoải mái không?”

Tô bối gợi lên môi đỏ, ánh mắt lạnh nhạt trong có chứa vài phần châm biếm.

"Cô nói vậy là có ý gì tôi không hiểu!"

Tô Tuệ Nhàn sắc mặt trắng bệch, bị vạch trần bộ mặt thật sợ hãi, cô ta nắm chặt lòng bàn tay, không dám đối mặt với Tô Bối.

Tô Bối thoáng một cái liền bắt lấy cổ tay Tô Tuệ Nhàn, vóc dáng cô cao gầy, so với Tô Tuệ Nhàn còn cao hơn nửa cái đầu, Tô Tuệ Nhàn muốn chạy trốn nhưng lại không thoát được.