Chương 17: Tru Tiên Trận

Sau khi thấy An Nguyên và Dương Tiễn cùng nhau quay về thì ai cũng mừng.Hoàng Phi Bưu hỏi:

- Vậy còn cái tên Diệp Phong đó?

An Nguyên đáp:

- Thúc yên tâm, cậu ta sẽ không cản trở chúng ta nữa đâu.

Ngô Khiêm hỏi:

- Tiên phong, vậy khi nào chúng ta công phá thành?

An Nguyên nói:

- Chúng ta không cần tấn công, Hồ Thăng sẽ tự giác quy thuận chúng ta thôi. Nếu hắn chưa quy thuận thì chắc chắn còn có người khác đến giúp. Muội nghe nói đệ đệ của Hồ Thăng tên là Hồ Lôi, hắn là đệ tử của Hoả Linh thánh mẫu Triệt giáo. Muội nghĩ vài ngày nữa bà ta sẽ đến đây khiêu chiến, mọi người phải đề phòng cẩn thận.

Các tướng gật gù đồng tình.

- Được rồi, bây giờ mọi người về nghỉ ngơi đi.

Các tướng giải tán, chỉ còn hai người Dương Tiễn và An Nguyên.

Hai người chẳng nói gì với nhau. Một lúc sau, Dương Tiễn hỏi:

- Tên Diệp Phong kia hắn có làm gì tổn thương muội không?

Cô lắc đầu rồi đứng lên nói với hắn:

- Muội mệt rồi, muội muốn nghỉ ngơi.

Dương Tiễn dõi theo bóng lưng cô. Hắn chưa từng thấy sư muội như vậy, lúc trước biết bản thân không thể nghe thấy nhưng muội ấy vẫn rất vui vẻ đón nhận. Khi biết tin Thiên Hoá tử trận cũng chưa từng thấy muội ấy buồn dù chỉ một chút. Nhưng hôm nay hắn cảm thấy trong ánh mắt sư muội vương một chút buồn, là vì tên Diệp Phong đó sao?

Đi được vài bước thì An Nguyên ngã xuống rồi ngất đi. Dương Tiễn chạy vội đến bế cô lên rồi đưa cô vào phòng trị thương.

Hắn bắt mạch cho cô, mạch tượng của An Nguyên rất yếu. Dương Tiễn vận công trị thương cho cô ấy nhưng không có tác dụng. Nhưng sư thúc không ở đây, hắn không biết phải nhờ ai cả.

Đột nhiên Dương Tiễn nhớ ra chuyện mình từng nuốt nhân sâm ngàn năm, máu của hắn bây giờ chẳng khác nào một loại thần dược. Hắn liền rạch tay rồi chích máu vào lọ cho cô uống.

Sắc mặt An Nguyên đã tươi tỉnh hơn, Dương Tiễn cũng an tâm hơn phần nào. Nhưng do hắn bị bệnh từ trước, vừa rồi lại cho sư muội khá nhiều máu, hắn mệt mỏi ngủ gục bên cạnh giường, tay vẫn nắm chặt tay cô.

An Nguyên tỉnh lại vào nửa đêm, nội thương của cô đã khỏi hẳn, ngược lại còn cảm thấy khá thoải mái. Nhưng mà nóng quá, giờ cô muốn đạp tung chăn ra cho mát nhưng Dương Tiễn vẫn đang nắm tay cô. Cô không dám động đậy, sợ sẽ phá hỏng giấc ngủ của hắn.

Đột nhiên cơ thể sư huynh run lên, An Nguyên vỗ vỗ lưng Dương Tiễn, luôn miệng an ủi:

- Không sao, không sao rồi. Em bé Dương Tiễn ngủ ngoan nha, không là về mẹ mắng đó.

Cô vừa nói vừa cười "hê hê" thích thú, con bé này chưa bao giờ hết trò quậy phá.

Nhưng sao người sư huynh lại nóng như thế? An Nguyên sờ trán hắn thì mới phát hiện sư huynh bị sốt rất cao. Cô khẽ khẽ gỡ tay khỏi bàn tay của Dương Tiễn rồi chầm chậm đi xuống giường. Cô đỡ Dương Tiễn nằm lên giường sau đó chạy ra ngoài sai binh sĩ chuẩn bị vài chậu nước.

Cô cẩn thận cởϊ áσ lau người cho hắn, Dương Tiễn sốt cao nên mất nhận thức, bị cô xoay như chong chóng mà vẫn chẳng biết gì.

Cô giặt khăn rồi đắp lên trán cho hắn.

Đột nhiên chiếc khăn rơi xuống, An Nguyên cúi xuống nhặt khăn thì mới thấy lọ máu khi nãy. Khi ấy cô mới phát hiện ra Dương Tiễn đã cho cô uống máu của mình, bảo sao cô lại bình phục nhanh như thế.

Chăm sóc sư huynh xong, Vương An Nguyên trải chiếu xuống đất rồi trực tiếp nằm xuống ngủ. Cô buộc dây vào cổ tay sư huynh, nhỡ lúc hắn dậy thì cô còn biết lối chăm sóc.

Vương An Nguyên ngủ một mạch đến sáng. Dương Tiễn cũng đã đỡ hơn, An Nguyên không biết làm gì liền lấy điện thoại lướt Tóp Tóp. Cô vừa xem vừa cười nắc nẻ, tiếng cười của cô đã vô tình ảnh hưởng đến giấc ngủ của Dương Tiễn.

Dương Tiễn từ từ mở mắt, hắn thấy sư muội đang cười rất vui nên không nỡ làm phiền cô ấy. Khi ấy, hắn cũng bất giác nở nụ cười.

Vương An Nguyên cười đến nỗi mất khống chế ngả người ra sau, Dương Tiễn kịp thời đỡ đầu cô.

- Sư huynh, huynh dậy lúc nào sao không nói cho muội biết?

- Ta cũng vừa mới dậy thôi.

- Vậy để muội đi nấu đồ ăn cho huynh. Huynh thích ăn cháo thịt, cháo đỗ, cháo trắng hay là ăn cơm? Cơm thì có cơm gà, cơm sườn, cơm này cơm kia, còn có cả mì nữa. Còn có...

- Được rồi, được rồi, sư huynh không đói, chỉ cần muội ở đây với ta là được.

- Dạ.

Dương Tiễn nhìn sợi dây màu đỏ An Nguyên buộc vào cổ tay hai người. Trong lòng hắn đang ca hát nhảy múa, nó giống như dây tơ hồng vậy. Nhưng An Nguyên đã tháo sợi dây ngay sau đó làm hắn hơi hụt hẫng.

Dương Tiễn hỏi:

- Ngày hôm qua ta làm phiền đến giấc ngủ của muội sao?

Cô lắc đầu:

- Đâu có, nửa đêm muội nóng quá nên tự dậy ấy chứ.

- Cảm ơn muội.

- Cảm ơn muội cái gì?

- Cảm ơn muội đã chăm sóc cho ta.

- Điên khùng quá, không phải huynh cũng chăm sóc muội bao nhiêu lần hay sao? Nè, cái lúc muội ngất trên đường cũng là huynh đưa muội về rồi chăm sóc muội, khi muội không nghe thấy huynh cũng luôn túc trực bên cạnh muội. Khi muội bị ám sát cũng là huynh đưa muội đi chữa bệnh, tối hôm ấy muội sốt cũng là huynh cả đêm không ngủ để chăm sóc muội. Hôm qua cũng thế luôn, huynh còn cho muội uống máu của huynh nữa chứ.

Cô bắt đầu càm ràm:

- Huynh có biết vì thế huynh mới bị bệnh không? Có cho máu thì cho một ít thôi, cho lấy hương lấy hoa thôi. Ai lại cho muội một lọ to đùng thế kia, lại còn mất cả đêm chăm sóc muội, rồi cơ thể huynh sao chịu nổi. Huynh có biết máu của huynh rất khó đông lại không? Một khi chảy máu thì sẽ chảy rất nhiều đấy.

Dương Tiễn ngồi dậy ôm chầm lấy cô, nói:

- Đến cả tính mạng ta cũng sẵn sàng cho muội, một chút máu ấy đã là gì.

An Nguyên vòng tay ôm hắn, tiếp tục càm ràm:

- Điên khùng điên khùng, ai cần cái mạng của huynh? Huynh sống tốt là đã cho muội mười cái mạng rồi.

An Nguyên chợt khựng lại, hình như lúc trước Phong cũng nói với cô câu ấy.

Dương Tiễn hỏi:

- Muội còn buồn không?

- Muội có buồn đâu.

Dương Tiễn ngập ngừng:

- Nhưng mà hôm qua...

- Hôm qua muội mệt quá nên mới xị mặt ra vậy thôi chứ buồn tủi gì đâu.

Tuy nói vậy nhưng trong lòng cả hai người đều hiểu tâm trạng của Vương An Nguyên ngày hôm qua tệ như thế nào.

Dương Tiễn chợt nhận ra áo hắn đang mặc không giống áo ngày hôm qua. Hắn nhìn cô, ấp úng:

- Hôm qua là muội thay áo cho ta sao?

- Dạ.

Mặt hắn đỏ bừng, nói:

- Nhưng mà ta là nam nhân....

- Muội là đại phu, giờ muội bắt huynh cởϊ qυầи thì huynh cũng phải cởi, nói gì là áo.

Đàn ông gì mà hay ngại quá, cởi có cái áo thôi mà mặt mũi không khác gì quả cà chua. Cô lướt Tóp Tóp cũng suốt ngày thấy mấy anh sáu múi mlem mlem chứ có phải lần đầu đâu mà ngại.

Dương Tiễn ngượng chín mặt, sư muội hắn đúng là quá thoải mái rồi.

Hắn thấy tấm chiếu rách An Nguyên trải dưới đất thì mới biết hôm qua cô ấy đã ngủ cả đêm ở dưới ấy để chăm sóc hắn.

- Nguyên nhi!

- Dạ.

Hắn ôm cô, nói:

- Từ nay không được nằm ngủ dưới đất như thế, sẽ bị bệnh.

- Có bệnh đâu, mát mà.

- Cũng không được, phải nghe lời sư huynh, có biết chưa?

- Dạ.

- Ta ôm muội thêm một chút nữa có được không?

- Dạ.

______________________

Đúng như lời Vương An Nguyên nói, hai ngày sau đối phương vẫn gửi lời khiêu chiến.

Lần này người ra trận là Ngô Khiêm.

Vừa ra đến nơi, Ngô Khiêm thấy một đạo cô mặt đỏ như lửa, trông rất hung dữ liền hỏi:

- Không biết đạo cô là ai?

Đạo cô kia đáp:

- Ta là Hoả Linh thánh mẫu, là sư phụ của Hồ Lôi đệ đệ tướng trấn ải Giai Mộng. Nếu ngươi còn muốn sống thì tốt nhất hãy xuống ngựa quy thuận bên ta.

Ngô Khiêm nói:

- Thì ra cũng là đệ tử của đạo gia. Chắc hẳn đạo cô đây cũng biết việc phạt Thương dựng Chu là ý trời, Thông Thiên giáo chủ không nói chuyện này với đệ tử Triệt giáo sao?

Hoả Linh thánh mẫu nói:

- Lời sư phụ dặn ta đâu dám không nghe, nhưng các người lại quá ngạo mạn, quá ngông cuồng, không biết đã gϊếŧ bao nhiêu sư huynh đệ đồng môn của ta. Hôm nay Hoả Linh ta sẽ báo thù cho họ. Nói rồi ả cầm kiếm chém tới, Ngô Khiêm đỡ đòn rồi đánh trả. Đánh được vài hiệp thì Hoả Linh hóa phép hào quang chiếu thẳng người Ngô Khiêm khiến hắn loá mắt không nhìn thấy gì. Hoả Linh thánh mẫu lợi dụng thời cơ xông đến chém một đao đứt đầu Ngô Khiêm.

Ả ta dùng lửa đốt các binh sĩ đi theo. Trong tích tắc, vài ngàn binh sĩ hóa tro.

Binh sĩ biết chuyện chạy vào báo với Dương Tiễn.

An Nguyên mắng:

- Cái bà già độc ác này, dám dùng lửa đốt quân ta. Đợi bắt được ta sẽ đốt rụi tóc bà ta.

Vừa nói còn vừa minh họa rất nhiệt tình.

Hoàng Phi Bưu hỏi:

- Bây giờ chúng ta phải đối phó Hoả Linh thánh mẫu thế nào?

An Nguyên nói:

- Con có cách.

Nói rồi cười "ha ha ha" một cách mờ ám.

Sau đó cô dặn binh sĩ chuẩn bị một chiếc gương thật lớn rồi dùng phép thuật thu nhỏ nó lại.

Hôm sau, Hoả Linh tiếp tục khiêu chiến, Vương An Nguyên ra trận.

Hoả Linh mắng:

- Nhóc con từ đâu đến?

An Nguyên đáp:

- Tiên phong quân Chu, tôi vâng lệnh Khương thừa tướng đến lấy ải Giai Mộng. Tôi là đệ tử của Ngọc Đỉnh chân nhân tên Vương An Nguyên.

[Đi đâu cũng phải flex sư phụ mới chịu-.-]

Hoả Linh nói:

- Thì ra là con nhóc mà người ta hay gọi là thần đồng đây sao? Người thì nhỏ nhỏ, trông thì yếu ớt mà lại nói là thần đồng gì đó. Thật nực cười.

An Nguyên tức giận mắng:

- Người nhỏ thì ăn hết của nhà bà hay làm sao? Người nhỏ thì ảnh hưởng gì đến bà? Bà nhìn lại bản thân xem, thánh mẫu cái gì mà tóc tai thì luộm thuộm, quần áo thì diêm dúa. Nhìn có giống thánh mẫu chưa?

Hoả Linh tức giận quát:

- Nha đầu không biết tốt xấu.

Nói rồi ả cầm kiếm chém tới, Vương An Nguyên ném quạt ngọc bay sượt qua mặt ả ta, quát:

- Ta phải trả thù cho Ngô Khiêm tướng quân và hai ngàn binh sĩ.

Đánh được mười hiệp thì Hoả Linh thánh mẫu bị Vương An Nguyên đâm một nhát vào vai. Ả lại chiếu hào quang như lần trước, nhưng bà ta đâu có ngờ Vương An Nguyên đã chuẩn bị sẵn. Cô phóng lớn chiếc gương, các đạo hào quang dội lại chiếu vào Hoả Linh thánh mẫu. Vương An Nguyên lợi dụng lúc bà ta không nhìn thấy liền dùng dây trói tiên trói Hoả Linh lại để đem về quân doanh xử lý.

Các tướng nhìn thấy cô đem theo Hoả Linh thánh mẫu về thì rất đỗi vui mừng. Đúng như đã dự tính, Vương An Nguyên đốt trụi tóc ả ta. Sau đó, Ngụy Bôn kéo Hoả Linh ra ngoài chém đầu rồi treo trước quân doanh.

Hôm sau lại có người khiêu chiến, lần này là Hồ Lôi. Hoàng Phi Báo xin ra trận.

Khi thấy Hoàng Phi Báo cưỡi ngựa xông ra, Hồ Lôi quát:

- Mau gọi Vương An Nguyên ra đây.

Hoàng Phi Báo nói:

- Chủ tướng của bọn ta đâu phải người mà ngươi muốn gặp thì có thể gặp được. Huống hồ gì đến sư phụ ngươi còn bị con bé dễ dàng bắt về, tên nhãi ranh như ngươi không có tư cách.

Hồ Lôi tức giận xông lên chém Hoàng Phi Báo. Phi Báo đưa gươm ra đỡ. Hai tướng đánh nhau được hơn ba mươi hiệp thì Hồ Lôi bị Hoàng Phi Báo chém một gươm đứt làm hai. Xong việc, Hoàng Phi Báo về bẩm báo lại mọi chuyện. Các tướng ai nấy đều vui mừng, chỉ đợi ngày Hồ Thăng gửi thư đầu hàng.

Tối ngày hôm ấy, ải Giai Mộng gỡ cờ Thương dựng cờ Chu. Hồ Thăng cũng yên phận đầu hàng.

Vì Hồ Thăng hèn nhát, gió chiều nào theo chiều ấy nên các tướng thoả thuận với nhau xử trảm Hồ Thăng. Hồ Thăng hối hận nhưng đã quá muộn. An Nguyên lệnh cho Ngụy Bôn ở lại giữ ải Giai Mộng còn cô và những người khác quay trở lại ải Tỵ Thủy trợ giúp Tử Nha. Nhưng vừa đi được vài ngày đường thì nhận được thư của sư thúc. Trong thư nói bọn họ đã lấy được hai ải Tỵ Thủy và Thanh Long. Lệnh cho Vương An Nguyên kéo quân đến thẳng ải Giới Bài.

_________________

Quân đội Tây Kỳ đóng quân cách ải Giới Bài mười dặm.

Na Tra hỏi Tử Nha:

- Sư thúc, sao chúng ta lại đóng quân cách thành xa như vậy?

- Chúng ta sắp phải tiếp đón vài vị khách đặc biệt.

Hôm sau, Tử Nha lệnh cho các tướng xếp thành hai hàng chuẩn bị đón vị khách quý.

Chẳng bao lâu sau thì thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi trên Trầm Hương liễn, theo sau là thập nhị kim tiên và các đệ tử. Bên cạnh là Đạo Đức Thiên Tôn cưỡi Thanh ngưu, có Huyền Ðô Ðại pháp sư theo phò hộ, đồng đáp xuống.

Các tướng quỳ xuống làm lễ:

- Bái kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn.

Hai vị thiên tôn đồng thanh:

- Không cần đa lễ.

Các tướng đồng thanh:

- Đa tạ nhị vị thiên tôn.

Đạo Đức Thiên Tôn nói:

- Giờ đây Thông Thiên sư đệ dung túng đệ tử làm loạn, lại bày ra Tru Tiên trận cản quân Chu. Ta cùng nhị sư đệ đã thảo luận cùng nhau xuống núi giúp các con phá trận.

Chợt thấy từ phía Tây có một vị ngồi trên bông sen đi đến.

Hai vị thiên tôn niềm nở tiếp đón. Tử Nha ra lệnh cho các tướng:

- Mau bái kiến Chuẩn Đề đạo nhân.

Các tướng làm lễ:

- Bái kiến Chuẩn Đề đạo nhân.

Chuẩn Đề nói:

- Không cần đa lễ, hôm nay tôi đến giúp mọi người phá trận Tru Tiên.

Võ Vương nói:

- Làm phiền ba vị thần tiên rồi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:

- Trận Tru Tiên chia ra làm bốn cửa. Cửa Ðông có treo Tru tiên kiếm, cửa Bắc có treo Lục tiên kiếm, cửa Tây có treo Hãm tiên kiếm, cửa Nam có treo Tuyệt tiên kiếm. Nay ta sẽ vào cửa Đông cướp lấy Tru tiên kiếm, sư huynh Đạo Đức Thiên Tôn sẽ vào cửa Tây đoạt lấy Hãm tiên kiếm, Chuẩn Đề đạo nhân sẽ vào cửa Nam cướp lấy Tuyệt tiên kiếm, còn Lục tiên kiếm...

Nguyên Thủy nhìn qua các tướng một lượt rồi dừng ánh mắt lại ở chỗ Vương An Nguyên:

- Con vào cửa Bắc cướp lấy Lục tiên kiếm.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào cô. An Nguyên nhìn sư tổ, hỏi:

- Người thật sự giao cho con trọng trách to bự như vậy ư?

Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu, nói:

- Trong các đệ tử của Xiển giáo và cả Triệt giáo, con là người xuất sắc nhất.

An Nguyên gãi đầu ngại ngùng, sư tổ lại nói đúng quá cơ.

- Đệ tử tuân mệnh.

Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau đi phá trận. Các đệ tử sắp hàng từng cặp theo thứ tự sau:

- Xích Tinh Tử đi với Quảng Thành tử.

- Thái Ất chân nhân đi với Linh Bảo Ðại pháp sư.

- Cù Lưu Tôn đi với Thanh Hư đạo đức chân quân.

- Phổ Hiền chân nhân đi với Văn Thù Quảng pháp thiên tôn.

- Vân Trung Tử đi với Từ Hàng đạo nhân.

- Ðạo Hạnh thiên tôn đi với Ngọc Đỉnh chân nhân.

- Hoàng Long chân nhân đi với Lục Yểm.

- Nhiên Ðăng đạo nhân đi với Tử Nha.

- Vương An Nguyên đi với Dương Tiễn.

- Thổ Hành Tôn đi với Đặng Thiền Ngọc.

Còn Kim Tra, Mộc Tra bưng lư hương theo sau, kế nữa là Na Tra, Vi Hộ, Lôi Chấn Tử và Lý Tịnh.

Cách cổng trận rất xa đã cảm thấy khí độc bay lên ngất trời, gió thổi ghê mình, biến hóa trăm ngàn thứ lạ.

Bên trận Tru Tiên, Thông Thiên giáo chủ ngồi giữa, bốn vị đệ tử hầu cận là Ða Bảo đạo nhân, Kim Linh thánh mẫu, Võ Dương thánh mẫu, Quy Linh thánh mẫu. Còn các tiên nhỏ đều đứng hầu ở từng dưới.

Các đệ tử hay tin hai vị thiên tôn đến liền vào báo với Thông Thiên giáo chủ, tức thì một hồi chiêng đổ vang, tiếp đó cờ phướng kéo ra như mây, Thông Thiên giáo chủ cỡi Khuê ngưu ra trước cửa trận, đệ tử hầu hạ hai bên.

Thông Thiên giáo chủ thấy hai vị sư huynh liền bái và nói:

- Đệ chào hai vị sư huynh.

Nguyên Thủy nói:

- Khi trước chúng ta đồng họp mặt trên Bích Du cung, nghị lập bảng Phong thần, chia ra ba bậc, ai có đức thì làm tiên, ai ít đức công quả thì làm thần, nếu ai quá nữa thì làm quỷ. Nay Trụ Vương vô đạo, khí số đã tận, Chu Võ vương hiền lương, số trời đã định, lẽ nào sư đệ không biết hay sao mà lập trận cản đường quân Chu? Trước khi luận bảng Phong thần, sư đệ đã thỏa thuận với số 365 người lên đài Phong thần trong đó Triệt giáo có tên những người không được thành chính quả cũng nhiều sao nay sư đệ lại thất tín?

Thông Thiên giáo chủ nói:

- Cái này thì phải hỏi các đệ tử của huynh. Khương Tử Nha tự xưng là đệ nhất cao thủ Xiển giáo nói những lời khi dễ Triệt giáo chúng tôi. Thập nhị kim tiên không biết lễ nghĩa, hùa theo Khương Tử Nha khinh miệt môn hạ Triệt giáo. Xiển giáo các người ỷ thế khinh khi người khác thế là người tốt sao?

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn các đệ tử của mình rồi nói:

- Từ trước đến nay sư huynh luôn dạy đệ tử rằng Xiển giáo và Triệt giáo là đồng đạo, phải yêu thương bảo vệ lẫn nhau. Đệ lại đi tin những kẻ lòng lang dạ sói nói lời chia rẽ, thật là không có chính kiến.

Thông Thiên giáo chủ vừa cười vừa đáp:

- Có lòng lang dạ sói hay không thì tôi mới là sư phụ của chúng, tôi tự hiểu đệ tử của mình thế nào. Còn học trò sư huynh khinh học trò tôi là loài có lông, có sừng. Mọi sinh vật trong vũ trụ đều bình đẳng trước đạo đức, trong lĩnh vực đạo đức không thể phân chia trên dưới, dẫu là loài có lông, có sừng cũng được quyền làm việc đạo. Đến như sư huynh, trước mặt tôi mà sư huynh còn mắng học trò tôi là cầm thú thì bảo sao cái tư tưởng ấy lại không in đậm trong đầu đệ tử Xiển giáo?

Đạo Đức Thiên Tôn nói:

- Sư đệ quá tin tưởng vào phẩm chất của đệ tử mình mà làm chuyện bừa. Xiển giáo chưa từng khinh khi đệ tử Triệt giáo các người. Nhưng chính môn hạ Triệt giáo lại làm ra những chuyện khiến chúng tôi coi thường.

Thông Thiên giáo chủ nói:

- Chính vì nhị vị sư huynh đây luôn coi thường những loài yêu quái nên Triệt giáo chúng tôi luôn bị hà hϊếp, bắt nạt. Huynh luôn nói tôi dung túng đệ tử làm điều xằng bậy, tôi lại thấy hai người mới dung túng cho môn hạ Xiển giáo làm việc trái đạo đức.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói:

- Tại sao sư đệ cứ cho là môn đồ mình bị môn hạ Xiển giáo bắt nạt? Đệ không nghĩ đến việc tại sao Tứ Thánh lại mất mạng? Không phải vì bốn người bọn nó cãi lời đệ xuống núi thảo phạt Tây Kỳ hay sao? Những hệ lụy sau đó thì đệ cũng thấy rồi, đến giờ này đệ có thể nghe lời đệ tử làm bậy?

Thông Thiên giáo chủ nói:

- Chính sư huynh đã bênh môn đồ mình không xét lẽ công bằng. Tôi lập trận này không phải vì nóng giận hay vì trái mệnh trời, mà chỉ để giữ thể diện, bảo vệ giáo lý Triệt giáo thôi.

Nguyên Thủy cười:

- Công bằng của Triệt giáo là nghịch thiên?

Thông Thiên giáo chủ cũng cười cay đắng:

- Ðạo huynh lầm rồi! Nó là sự vươn lên không chịu bị tiêu diệt.

Nguyên Thủy nói:

- Thế thì cũng do số trời định, không thể tránh nổi.

Thông Thiên giáo chủ nói:

- Tôi đã lập trận rồi, nhị vị huynh cứ vào phá.

Thế rồi Thông Thiên giáo chủ cùng các môn đồ vào trận. Đúng như kế hoạch đã chia từ trước, Nguyên Thủy Thiên Tôn vào cửa Đông, Đạo Đức Thiên Tôn vào cửa Tây, Chuẩn Đề đạo nhân vào cửa Nam, Vương An Nguyên vào cửa Bắc lần lượt đoạt bốn thanh tiên kiếm.