Chương 25: Hi Vọng Nhỏ Nhoi

• Ngọc Tuyền Sơn - Kim Hà ĐộngTiết trời khi ấy đã vào đầu hè, trước động Kim Hà có một cây lệ chi rất lớn, tán lá xum xuê, hoa thơm và đầy những quả căng mọng.

Gần đây, Ngọc Đỉnh chân nhân bắt đầu có thói quen trồng và chăm sóc cây cối, chủ yếu là thảo dược. Nào là hà thủ ô, đinh hương, bạch hoạt, hoàng kỷ, địa long, mẫu lễ, chi tử,...

Ngài vác cuốc ra trước động, may quá, lệ chi đã có quả chín rồi. Ngài vào trong động lấy một chiếc giỏ trúc, từ dưới đất dùng phép hái từng chùm lệ chi xuống, chẳng bao lâu đã đầy một giỏ.

Ngài bóc một quả ăn thử, từng trái lệ chi vừa đỏ vừa căng mọng, trông vô cùng đẹp mắt. Thời ấy chưa có phân bón hoá học hay thuốc trừ sâu, có lẽ người trồng cũng tốn khá nhiều công sức.

Ngọt, rất ngọt. Nha đầu chưa bao giờ làm ngài thất vọng.

Ngài xách giỏ lệ chi vừa hái vào trong động. Dưới bậc đá Ngọc Đỉnh chân nhân ngồi tu luyện hàng ngày có một cơ quan bí mật, có lẽ chỉ có mình ngài biết nơi ấy.

Ngài niệm chú, bệ đá mở ra, phía dưới là một hang động, xung quanh toàn là băng, còn có bậc để người đi xuống. Ngọc Đỉnh chân nhân xách theo giỏ lệ chi đi xuống nơi ấy, ngài đây là muốn ướp đá chúng sao?

Ngài sắp gọn lệ chi lên một chiếc đĩa lớn đặt trên bàn rồi đi lên bưng theo một bát mì trường thọ đặt cạnh đĩa lệ chi kia.

Ngài sắp xếp xong xuôi liền di chuyển bàn đến trước một chiếc giường băng, nói:

- Hôm nay là sinh thần của con. Con thử bát mì này xem, sư phụ cũng là lần đầu tiên xuống bếp, cũng không biết làm có vừa miệng hay không.

Ngài ngồi chống cằm nhìn đối phương một lúc lâu, bát mì cũng đã nở hết. Như mọi năm, đáng lẽ phải có người đang giành từng quả lệ chi với ngài, có người luôn ríu rít bên tai làm ngài phát bực. Nhưng năm nay, cô ấy vẫn ở đây, nhưng lại chẳng thể giành quả ngọt với ngài, chẳng còn luôn miệng nói những điều mà ngài chẳng thể hiểu được nữa rồi.

Cô ấy nằm trên giường băng, mắt nhắm tịt, mặt và môi đều trắng bệch, từ lâu đã chẳng còn hô hấp.

Ngọc Đỉnh chân nhân tiến đến vuốt mái tóc đen của cô ấy. Khi mới đến đây tóc nó chỉ ngắn đến ngang vai, khi ấy cứ qua hai ngày là nó lại vò cho đầu tóc bù xù lên rồi than đầu bết quá, phải đi gội. Qua mười ba năm rồi, không biết ngài phải năn nỉ bao nhiêu lần nó mới chịu để tóc dài đến giữa lưng. Không uổng công trước đó nó chăm gội đầu như vậy, nằm ở đây cả một tháng rồi mà tóc vẫn còn óng mượt và sạch sẽ.

Vương An Nguyên đã hi sinh được tròn một tháng rồi. Hôm nay là ngày 4 tháng 4, sinh thần của cô ấy. Như mọi năm, dù có bận như thế nào cô cũng trở về cùng sư phụ đón sinh thần vì ở đây chỉ có sư phụ biết ngày sinh của cô. Mọi người đang bận đối phó với quân đội nhà Thương, cô không muốn làm phiền họ, làm phiền sư phụ là được rồi. Năm nay cũng chỉ có sư phụ đón sinh thần cùng cô, nhưng tiếc rằng chỉ có một mình ngài đón sinh thần của đệ tử mình.

Một tháng trước, theo nguyện vọng của An Nguyên, Ngọc Đỉnh chân nhân đã đưa thi thể của cô về đây, động băng này chỉ có hai thầy trò biết, ngay cả Dương Tiễn cũng không biết nơi này. Cô không muốn lập bài vị, Ngọc Đỉnh chân nhân không lập bài vị cho cô. Cô không muốn tổ chức tang lễ, sư phụ cũng giúp cô nói với Cơ Phát chuyện ấy. Cô không muốn sau khi chết có người tìm được xác của mình, Ngọc Đỉnh chân nhân cũng giúp cô hoàn thiện nguyện vọng.

Một tháng trước, Dương Tiễn bị Ngọc Đỉnh chân nhân đánh ngất đi. Hắn hôn mê mất một ngày, bên cạnh có Hao Thiên Khuyển túc trực chăm sóc hắn. Ngọc Đỉnh chân nhân nhờ tất cả mọi người giấu hắn chuyện ngài đem xác An Nguyên đi, cứ nói với hắn là cô ấy đã tan biến như lần trước.

Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên hắn làm là chạy đi tìm An Nguyên. Nhưng tìm khắp nơi cũng chẳng thấy. Mắt hắn đỏ ngầu, hỏi Hao Thiên Khuyển:

- Sư muội đâu? Nguyên nhi đâu?

Hao Thiên Khuyển biết tâm trạng của chủ nhân hắn, biết Dương Tiễn vẫn chưa thể chấp nhận sự thật. Hắn giữ chặt vai Dương Tiễn, đáp:

- Chủ nhân, muội ấy chết rồi, chết trong trận Vạn Tiên rồi.

Dương Tiễn liên tục lắc đầu, hắn đẩy Hao Thiên Khuyển ra rồi vội chạy ra chiến trường nơi lập trận Vạn Tiên trước đó.

Khi ra đến nơi chỉ thấy những vệt máu khô từ sớm chuyển thành màu đen. Giữa những vết máu ấy có một miếng ngọc bội màu lam đã vỡ ra thành trăm nghìn mảnh. Hắn vội chạy đến nhặt từng mảnh từng mảnh, dù là những phần đã nát vụn hắn cũng tỉ mỉ gom lại. Đúng rồi, muội ấy chỉ tạm đi đâu đó một thời gian thôi. Chỉ cần có ngọc bội là hắn sẽ tìm được sư muội. Sư muội không chết, muội ấy chỉ đang đi đến một nơi nào đó rất xa thôi. Giống như lần trước, muội ấy sẽ trở về, trở về bên cạnh hắn.

Hao Thiên Khuyển, Na Tra, Lôi Chấn Tử đuổi theo Dương Tiễn. Đến nơi, họ chỉ thấy hắn đang nhặt từng miếng ngọc vốn đã nát vụn. Trên môi vẫn nở nụ cười mà nước mắt thì cứ tuôn rơi. Bọn họ đều biết tâm tư của hắn nên chỉ đứng từ xa quan sát, bởi vì có khuyên thế nào thì đối với hắn cũng là gió thoảng qua tai. Hắn ở đó từ sáng cho đến tối muộn, ngay cả những phần đã nát ra thành cát hắn cũng tỉ mỉ nhặt lên. Vì chỉ có ngọc bội này mới giúp hắn tìm được Nguyên nhi của hắn. Nhưng hắn nào có biết, ngọc bội sau lần đỡ cho hắn một đòn chí mạng thì đã mất hết tác dụng, và nếu An Nguyên thật sự đã chết thì có hàng trăm ngọc bội cũng đều vô dụng, có lẽ cả đời hắn sẽ chẳng tìm thấy cô ấy nữa.

Dương Tiễn lủi thủi trở về dinh Chu, đằng sau là ba người lúc sáng đã đi theo hắn.

Cả đêm hôm ấy hắn không ngủ mà thức trắng đêm để ráp lại miếng ngọc bội đã vỡ nát. Dù hắn có cố gắng như thế nào thì nó cũng chẳng còn được nguyên vẹn nữa rồi. Nhưng đối với hắn, đó là tất cả hi vọng của hắn, ngọc bội ấy giống như sinh mệnh của hắn vậy. Vì không có cô, hắn cũng chẳng muốn sống tiếp. Vì chỉ có đợi cô mới có cớ để cho hắn tiếp tục sống, phải sống thì mới có thể gặp được An Nguyên, phải sống thì mới có thể tìm được muội ấy.

Hắn nghĩ rằng cô ấy đã tan biến như lúc trước chứ đâu biết rằng sư phụ hắn đã ôm xác cô ấy trở về động và giấu ở một nơi mà cả đời này hắn cũng chẳng thể tìm thấy.

Vì cơ nghiệp sắp hoàn thành, nhà Thương cũng chẳng còn mấy tướng tài. Dương Tiễn xin về động Kim Hà trước, Khương Tử Nha và Võ vương đều đồng ý. Hắn trở về vào đúng ngày sinh thần của An Nguyên.

Ngọc Đỉnh chân nhân biết đệ tử ngài đã về tới nên nhanh chóng đi lên, tránh để Dương Tiễn biết được thi thể An Nguyên đang ở đây.

Ngài ngồi khoanh chân trên bậc đá, Dương Tiễn bước vào vái sư phụ:

- Đệ tử đã về.

Ngọc Đỉnh hỏi:

- Cơ nghiệp phạt Thương còn chưa hoàn thành, sao con lại về sớm như vậy?

Dương Tiễn đáp:

- Ở đó đã có Na Tra, Lôi Chấn Tử, Vi Hộ giúp đỡ sư thúc. Con muốn về sớm, tập trung tu luyện để sớm ngày thành chính quả.

Ngọc Đỉnh chân nhân khẽ thở dài, có lẽ trên đời này, người duy nhất không biết tâm tư của hắn đối với An Nguyên chỉ có mình cô. Ngài cũng không muốn nói sự thật cho nó biết, cứ để nó nghĩ rằng nha đầu đã tan biến như lần trước, để nó ôm hy vọng sống tiếp. Cứ để nó chờ đợi trong vô nghĩa cũng được. Cuộc đời của những người chân tu như họ kéo dài đến ngàn năm, vạn năm, thậm chí có thể bất tử. Rồi cũng sẽ có một ngày nó quên được nha đầu để đi tìm hạnh phúc mới.

Một năm sau, nhà Chu đã bước đầu ổn định. Chu Võ vương thống trị được ba năm thì mất. Võ vương truyền ngôi lại cho ấu tử Cơ Tụng lên ngôi, lấy hiệu là Chu Thành vương.

Đến cuối đời, Chu Võ vương ra lệnh cho các tướng còn sống trong cuộc chiến phạt Thương rằng từ nay về sau không ai được nhắc đến tên Vương An Nguyên, chỉ biết Cơ Phát có một người muội muội tên là Cơ Linh Lăng. Sau này sử sách chép lại cũng phải dùng cái tên ấy. Còn dặn con cháu rằng nếu sau này quận chúa có quay về thì nhớ phải đối đãi tử tế, và nói với muội ấy rằng Cơ Phát luôn đợi muội trở về.

Lý Tịnh, Na Tra, Kim Tra, Mộc Tra, Dương Tiễn, Lôi Chấn Tử, Vi Hộ sau khi về núi tập trung tu luyện thì chẳng bao lâu sau cũng thành chính quả, phi thăng thành tiên.

Dương Tiễn được phong làm Nhị Lang Thần, phủ đệ tại Quán Giang Khẩu. Những năm đầu, hắn ra sức làm việc cho Thiên đình nhằm lấy công trạng để xin Ngọc Hoàng giải phong ấn thả Dao Cơ tiên tử. Người khác gọi hắn là chiến thần của Thiên giới, các cung nga và nữ tử khác thì đều gọi hắn là đệ nhất mỹ nam Thiên giới. Có rất nhiều cô nương yêu thích hắn, chẳng ngại thể hiện tình yêu của mình đối với hắn nhưng hắn đều ngó lơ. Các vị thần có địa vị trên thiên đình mà có con gái rất nhiều lần ngỏ lời, nhưng hắn đều từ chối.

Sau sáu năm nỗ lực, cuối cùng Ngọc Hoàng cũng đồng ý thả Dao Cơ tiên tử. Dương Thiền khi ấy được bảo vật thượng cổ là Bảo Liên Đăng lựa chọn nên cũng sớm ngày phi thăng thành tiên, phong làm Tam Thánh Mẫu. Dương Thiền và Dao Cơ tiên tử tiếp tục ở lại Đào sơn làm thần phù hộ cho người dân nơi đây.

Sau khi cứu được mẹ, Dương Tiễn lui về Quán Giang Khẩu, hắn nói rằng bản thân phải bế quan tập trung tu luyện. Hắn từ chối tất cả các buổi yến tiệc trên thiên đình, từ chối cả việc Ngọc Hoàng giao phó, từ chối gặp mặt tất cả mọi người. Một năm người ta chỉ thấy hắn không quá ba lần. Một lần là vào đầu hè, hắn sẽ về động Kim Hà thăm Ngọc Đỉnh chân nhân và đôi ba lần đi thăm các huynh đệ khi trước đã vào sinh ra tử cùng hắn.

Ngày 4 tháng 4 hàng năm, Dương Tiễn về Ngọc Tuyền sơn thăm sư phụ hắn và năm nay cũng như vậy.

Khi hắn đến nơi thì chẳng thấy Ngọc Đỉnh chân nhân ở đâu. Nhưng dưới bệ đá nơi ngài thường ngồi tu luyện lại có một động băng. Hắn chưa từng thấy chỗ ấy bao giờ, có lẽ sư phụ đang ở dưới đó. Dương Tiễn tò mò đi xuống xem, quả nhiên sư phụ đang ở đây.

Nhưng không chỉ có sư phụ, còn có một người khác. Hắn nhận ra người này, vẫn là bộ lam y quen thuộc kia, là muội ấy, đích thị là muội ấy rồi.

Ngọc Đỉnh chân nhân quay lại nhìn thấy hắn thì hết sức bối rối, ngài quên mất chuyện hôm nay nó sẽ đến đây, ngài quên mất không đóng bệ đá lại rồi.

Dương Tiễn lao đến như con thiêu thân, Ngọc Đỉnh chân nhân cản hắn lại.

- Con không được đến gần đây.

Dương Tiễn hỏi:

- Sư phụ, tại sao chứ? Sư muội trở về rồi, cho con nhìn muội ấy có được không?

Ngọc Đỉnh chân nhân thở dài, ngài nhìn khuôn mặt của An Nguyên. Sáu trăm năm rồi, ngài không thể giấu nó mãi được.

- Nó chưa từng đi. Sáu trăm năm nay, nó vẫn ở đây với sư phụ.

Dương Tiễn lắc đầu, đôi mắt ầng ậng nước. Sáu trăm năm nay, hắn luôn ôm hi vọng rằng sư muội sẽ trở về. Ngày nào hắn cũng chờ cô ấy, chờ đến ngày cô ấy trở về với hắn. Có những ngày, hắn nhớ cô ấy đến phát điên. Nhớ đến cỡ không chịu nổi nên cứ đập đầu vào tường. Vậy mà hôm nay, sư phụ lại nói cô ấy luôn ở đây với người. Thì ra, sáu trăm năm qua chỉ là hắn tự lừa mình dối người.

Hắn khụy xuống ôm mặt khóc, đối với hắn, cả thế giới như đang sụp đổ.

Ngọc Đỉnh chân nhân tiến đến vỗ vai hắn, an ủi:

- Trước khi ra đi, nha đầu có nhờ ta giấu xác nó đi tại một nơi không ai biết. Sư phụ biết tâm tư của con đối với nó, biết rằng con sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật này. Nhưng Nguyên nhi nó đã chết rồi, nó sẽ không trở về nữa, nó đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi. Sư phụ nghĩ sẽ giấu con chuyện này đến hết cuộc đời, nhưng con đã biết rồi.

Dương Tiễn quỳ xuống, dập đầu trước Ngọc Đỉnh chân nhân:

- Sư phụ, người để con đến gần nhìn muội ấy một lần thôi có được không? Con xin thầy, đệ tử xin thầy.

Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn hắn mà xót xa, nhưng ngài không thể đồng ý.

- Thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, lâu dần con cũng sẽ quên được nó thôi.

Dương Tiễn nói:

- Sư phụ, nhưng có một số chuyện mà ngay cả thời gian cũng chẳng thể làm phai nhạt đi. Thậm chí, càng ngày lại càng sâu đậm. Sáu trăm năm nay, không ngày nào con không nhớ muội ấy, không một phút giây nào con quên được muội ấy. Con xin thầy, người cho con nhìn muội ấy một lát thôi, người muốn con làm gì cũng được.

Ngọc Đỉnh lắc đầu:

- Ta không thể đồng ý với con. Hôm nay con đến thăm sư phụ, cũng coi như đã xong rồi. Con mau về đi.

Nói rồi ngài quay đi, tránh nhìn mặt hắn, ngài sợ ngài sẽ mềm lòng. Như vậy cũng tốt, nó đã biết sự thật thì cũng thôi hi vọng. Không hi vọng nữa thì sẽ chẳng còn chờ đợi nữa.

Dương Tiễn cứ quỳ ở đó chẳng chịu đứng lên, Ngọc Đỉnh chân nhân đánh một chưởng khiến hắn văng ra ngoài cửa động. Ngọc Đỉnh chân nhân cũng nhanh chóng tạo kết giới rồi đóng cửa động băng lại.

Dương Tiễn ngồi dậy, biết mình chẳng thể làm gì hơn. Hắn quỳ mãi ở ngoài cửa động.

Ngọc Đỉnh chân nhân nhắm mắt làm ngơ, để nó quỳ chán rồi nó cũng tự khắc quay về thôi.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi mười ngày. Dương Tiễn vẫn kiên trì quỳ ở trước Kim Hà động. Hao Thiên Khuyển có khuyên như thế nào hắn cũng coi như không nghe thấy. Chỉ có mười ngày mà như trải qua cả nghìn năm. Tóc hắn đã xuất hiện những sợi bạc, còn đâu hình ảnh Nhị Lang Thần oai phong lẫm liệt, giấc mơ của hàng nghìn cung nga, tiên nữ nữa.

Ngọc Đỉnh chân nhân không chịu nổi nữa, ngài ra ngoài cửa động, mắng:

- Con nhìn lại bản thân con xem, con là Nhị Lang Thần, chiến thần của Thiên giới đấy, con có biết không? Con lại chỉ vì chuyện nữ nhi tình trường mà thành ra bộ dạng như thế này.

Dương Tiễn ngước lên nhìn ngài, đáp:

- Sư phụ, thầy đã từng yêu một người chưa?

Ngài lắc đầu, Dương Tiễn nói tiếp:

- Như thế này đã là gì chứ, vì tình yêu mà người ta còn có thể hi sinh cả tiền đồ, danh vọng, thậm chí còn có thể hi sinh cả mạng sống.

Ngọc Đỉnh tức giận, chỉ vào ngọc bội trên người hắn, mắng:

- Con nhìn miếng ngọc bội nát kia xem, mạng của con là do nha đầu cứu. Nếu bây giờ nó tỉnh dậy, nhìn thấy bộ dạng của con như thế này thì sao? Nó muốn con sống, sống cho thật tốt, con có biết không?

Dương Tiễn nắm chặt miếng ngọc bội trong tay:

- Người nói con phải sống tốt như thế nào?

Ngọc Đỉnh chân nhân ậm ừ không nói, một lúc sau ngài mới ngồi xuống, nắm chặt vai Dương Tiễn, nói:

- Trên đời này còn rất nhiều người xứng với con hơn, huống chi nha đầu vốn không có tình cảm với con, con không thể cứ ôm hi vọng này suốt đời được.

Dương Tiễn nói:

- Nhưng trong lòng con chỉ có mình muội ấy thôi, không có chỗ cho người thứ hai nữa rồi.

Ngọc Đỉnh chân nhân biết có khuyên cũng bất lực, ngài đành nói cho hắn biết một sự thật mà ngài chôn cất bấy lâu nay:

- Khi xưa, ta vốn không có ý định sẽ nhận Nguyên nhi làm đệ tử. Nhưng có một người đã lệnh cho ta làm điều ấy, con biết là ai không?

Dương Tiễn ngước lên nhìn Ngọc Đỉnh chân nhân. Ngài nói tiếp:

- Là Địa Tạng Vương Bồ Tát. Khi ấy Địa Tạng Vương còn nhấn mạnh thêm một câu. Ngài ấy nói với ta rằng không thể để con bé chết, mọi người khi phần xác chết đi thì sẽ còn phần hồn. Nhưng nếu nó chết đi thì cả phần hồn và phần xác đều tan biến.

Dương Tiễn hỏi:

- Sư phụ, rốt cuộc người muốn nói với con điều gì?

Ngọc Đỉnh đáp:

- Tuy nha đầu đã chết trong trận Vạn Tiên nhưng Ngọc Phiến, Tiêu Giáp thì không.

Dương Tiễn như chợt nhận ra ý trong lời nói của sư phụ.

- Ngọc Phiến và Tiêu Giáp luôn đi theo sư muội, ý của thầy là muội ấy chưa chết?

Ngọc Đỉnh gật đầu, nói:

- Lúc trước, khi nha đầu đỡ kim giao tiễn cho con, thể xác của nó vô cớ tan biến, Ngọc Phiến, Tiêu Giáp khi ấy cũng luôn ở bên cạnh nó. Ta nghĩ lần này, hai đứa chúng nó mất tích cũng có nguyên do. Nha đầu cũng có thể chưa chết mà đã đi đến một nơi nào đó mà chúng ta không thể tìm thấy.

Dương Tiễn mừng như vớ phải vàng, hắn hỏi:

- Sư phụ, có phải người có cách để có thể tìm được muội ấy đúng không?

Ngọc Đỉnh gật đầu, nói:

- Tuy chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi, nhưng nếu muốn tìm nó thì con hãy xuống U Minh tìm Địa Tạng Vương, ngài ấy sẽ giúp con.

Dương Tiễn đứng lên, nói:

- Con sẽ xuống U Minh.

Ngọc Đỉnh ngăn cản:

- Con là thần tiên trên thiên đình, xuống địa phủ vốn là làm trái luật. Vả lại, xuống được U Minh không phải chuyện dễ, con phải đi qua địa phủ mà không được kinh động đến mười vị Diêm Vương, cũng không được cho ai biết chuyện con chính là Nhị Lang Thần.

Dương Tiễn hỏi:

- Đây là lý do mà sáu trăm năm nay người luôn giấu con?

Ngọc Đỉnh gật đầu:

- Tiên khí của con quá mạnh mẽ, ta e rằng điều ấy là không thể.

Dương Tiễn hỏi:

- Sư phụ, người không có cách nào giúp con xuống U Minh sao?

Ngọc Đỉnh gật đầu:

- Ta có cách.

Ngài ngập ngừng:

- Nhưng con phải chịu nỗi đau rất lớn về thể xác, nguyên thần cũng có thể bị tổn thương.

Dương Tiễn quả quyết:

- Con chịu được.

Ngọc Đỉnh hỏi:

- Con chắc chứ?

Dương Tiễn gật đầu:

- Chỉ cần có thể tìm được muội ấy, dù có chết con cũng chịu.

Ngọc Đỉnh gật đầu rồi kéo Dương Tiễn vào trong động.

Bọn họ ngồi đối diện nhau trên bệ đá, Ngọc Đỉnh chân nhân tập trung làm phép phong ấn tiên khí đang toả ra khắp cơ thể hắn đồng thời truyền một lượng nhỏ ma khí đã chuẩn bị từ trước. Ngài biết chắc chắn sẽ có ngày hôm nay.

Vì Dương Tiễn sinh ra đã là thần, bao nhiêu năm nay tập trung tu luyện để phi thăng thành tiên. Bây giờ cơ thể hắn có ma khí xâm nhập, ma khí và tiên khí vốn tương sinh tương khắc. Khi ở trong cùng một cơ thể chắc chắn sẽ xảy ra xung đột. Dương Tiễn vô cùng đau đớn, nhưng vì sư muội thì cái gì hắn cũng có thể chịu đựng được.

Mất hơn nửa ngày thì mọi việc mới hoàn tất. Ngọc Đỉnh dặn Dương Tiễn:

- Ma khí trên cơ thể con chỉ tồn tại quá lắm là một tháng, nó sẽ bị luồng tiên khí trong cơ thể con đánh bại và hao hụt dần. Cho nên sau một tháng, bất luận có thành công hay là không thì con bắt buộc phải trở về, chúng ta sẽ tính kế khác, con biết chưa?

Dương Tiễn gật đầu:

- Đệ tử đã rõ, xin sư phụ yên tâm.

Hắn vái Ngọc Đỉnh chân nhân một vái rồi hoá hào quang bay đi.