Chương 10

Vẻ mặt bà Hạ dịu đi, bà thở dài “Thằng bé ngốc.”

Hạ Thầm nhìn tôi với ánh mắt cảm động, không ngờ rằng tôi sẽ nói thay hắn.

Tới lúc rời đi, khi chúng tôi đang đi trên đường, hắn đột nhiên hỏi "Cậu thực sự không để ý tôi và Hạ Hân à?"

"Để ý! Tôi vẫn đang ghen tị đây!" Tôi dừng lại và nhìn hắn một cách giận dữ.

Hắn khó hiểu "Vậy tại sao cậu—" lại nói giúp chuyện giữa hắn và Hạ Hân.

"Nhưng mà cậu lại thích." Tôi khẽ cười, dịu dàng nói “Nhìn hai người ở bên nhau, có lẽ tôi sẽ từ từ buông bỏ, không thích cậu nữa.”

Hắn sửng sốt "Không thích tôi nữa?"

Sắc mặt hắn có chút xấu, tôi giả vờ không nhìn thấy.

Khi đến cửa, hắn đứng trước mặt tôi, đôi mắt sáng ngời “Mạnh Cận, nếu tôi muốn ở bên cậu, cậu có đồng ý không?”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng rồi sực nhớ ra điều gì đó, mặt lạnh đi "Cậu đang thương hại tôi à?"

Hạ Thầm nhất thời ngây ra.

Tôi hừ lạnh một tiếng "Hạ Thầm, cậu cũng quá coi thường tôi. Mạnh Cận tôi không cần cậu thương hại!"

Nói xong, tôi bước lên xe không ngoảnh lại. Đến lúc này, Hạ Thầm mới phản ứng lại, vội vã đuổi theo.

“Không phải,” hắn dựa vào cửa sổ và gọi tên tôi “Mạnh Cận—“

Tôi nhìn hắn, khẽ mở cửa sổ, lạnh giọng nói một câu "Hy vọng cậu nghĩ thông suốt rồi hãy tìm tôi, nếu không chúng ta không cần gặp mặt nữa."

Trở lại trường học, thái độ của tôi đối với Hạ Thầm thay đổi rõ rệt.

Tôi nộp đơn xin đổi chỗ, không còn ngồi cùng bàn với hắn nữa. Hạ Thầm nhiều lần lén lút đến Hội sinh viên tìm tôi, nhưng tôi viện cớ bận việc không gặp. Ngay cả khi chúng tôi thỉnh thoảng gặp nhau trên đường, tôi cũng giả vờ như không nhìn thấy hắn, trực tiếp phớt lờ hắn.

Tất nhiên tôi biết hắn không thương hại tôi. Hạ Thầm không phải là người có tấm lòng Bồ Tát như vậy, hắn là người nóng tính thì đúng hơn. Vì vậy, tôi muốn hắn xem xét kỹ tình cảm đối với tôi và Hạ Hân trong khoảng thời gian này.

Hắn càng cố gắng tìm tôi để giải thích, tôi càng không muốn gặp hắn.

Làm người ấy mà, đừng quá tha lam. Luôn luôn là có được có mất.

Hơn nữa, chỉ cần tôi nhịn được, thì có người càng không nhịn được.

Tin tức Hạ Thầm đến Hội học sinh tìm tôi suốt cả ngày phải mất nửa giờ mới lan truyền khắp trường. So với sự bình tĩnh của tôi, Hạ Hân rõ ràng không thể ngồi yên. Cô ta hẹn gặp tôi ở quán cà phê của trường.

Vừa gặp mặt, cô ta đã thẳng thắn hỏi "Hội trưởng Mạnh, cô có biết Hạ Thầm đã tỏ tình với tôi không? Còn nói những hai lần.”

Tôi gật đầu “Tôi biết.”

Đáy mắt Hạ Hân đem theo chút hoài niệm, cô ta cười vui vẻ nói với tôi “Hạ Thầm gặp tôi ở trại hè khi chúng tôi còn nhỏ, tuy nhiên sau đó chúng tôi đã không liên lạc được với nhau. Tôi cũng không mong sẽ gặp anh ấy ở đây. Nhưng đây là nhân duyên giữa tôi và Hạ Thầm, đến cả ông trời cũng đang giúp chúng tôi. Mạnh Cận, cô cũng nên chúc phúc cho chúng tôi chứ!”

Nghe vậy, vẻ mặt tôi u ám, hai tay khẽ run, hệt như bị đâm vào tim. Sau khi sắp xếp lại cảm xúc của mình, tôi nhẹ nhàng nói “Đương nhiên tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

Hạ Hân cười càng tươi "Tôi biết, hội trưởng Mạnh là người chu đáo, lại thấu hiểu lòng người, chắc chắn sẽ không đến mức phá hoại tình cảm người khác, đi làm tiểu tam đâu.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vẻ đắc ý trên lông mày của cô ta, đột nhiên hỏi “Không phải cậu từ chối Hạ Thầm sao?”

Cô ta sửng sốt một chút, sau đó buồn bã giải thích “Tôi không có từ chối, chỉ là hiện tại không muốn xác nhận quan hệ. Mặc dù anh ấy không để ý, nhưng tôi biết tôi và Hạ Thầm thân phận khác biệt, tôi muốn trở nên tốt hơn để xứng đáng với anh ấy, anh ấy thích tôi, và tôi cũng muốn tự tin đứng bên cạnh anh ấy".

Nghe có vẻ như bày tỏ khó xử, nhưng lại có thể khoe ra tình yêu Hạ Thầm dành cho cô ta.

Nghe xong, tôi cúi đầu xuống, như thể vừa phải chịu một đả kích nặng nề. Thấy tôi như vậy, Hạ Hân đã đạt được mục đích của mình, cô ta giả vờ an ủi tôi vài câu rồi bước đi, hoàn toàn không chú ý đến sự giám sát trong góc và ánh mắt tò mò của mọi người bên ngoài cửa sổ.