Chương 11

Buổi chiều, sau khi Hạ Hân kiêu hãnh rời đi, video tôi lặng lẽ khóc được đăng trên diễn đàn của trường. Giữa lúc mọi người đang thảo luận nội tình, tôi xin phép về nhà nghỉ ngơi.

Lý do: Bệnh tâm lý tái phát.

Hạ Thầm ngay lập tức đuổi đến cửa. Nhưng mẹ nuôi lại chặn hắn ở ngoài, lạnh lùng nói “Cậu Hạ nếu đã có bạn gái, xin đừng đến tìm Cận Cận nhà chúng tôi nữa. Nếu bạn gái cậu lại hiểu lầm, lại tìm Cận Cận nói loạn một hồi, là muốn ép ch.ết con bé sao?”

Hạ Thầm nghe xong ch.ết lặng.

Mẹ nuôi tiếp tục trách mắng "Nhà họ Hạ các người có lợi hại thế nào, Cận Cận cũng không phải để mấy người tùy ý ức hϊếp! Cận Cận nhà chúng tôi sức khỏe vốn yếu, lần này coi như nó mất nửa cái mạng …” Lời còn chưa dứt, nước mắt đã lại rơi.

Hạ Thầm càng gấp gáp muốn gặp tôi.

"Mẹ, có chuyện gì sao?" Tôi mặc bộ đồ ngủ, sắc mặt xanh xao, trông như vừa mới ngủ dậy.

Mẹ Mạnh vội vàng lau nước mắt, vội kêu quản gia đuổi hắn ra ngoài. Nhưng Hạ Thầm đã sải bước tới chỗ tôi, vội nói "Mạnh Cận, tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra!" Trong mắt hiện lên một tia quan tâm, hắn nhẹ giọng hỏi "Cậu làm sao vậy?"

"Tôi biết cậu cùng Hạ Hân là thanh mai trúc mã, tình sâu ý hợp, tôi chúc phúc cho hai người, cậu," Hai mắt rưng rưng, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, giọng tôi khàn khàn “Cậu Hạ, sau này đừng làm chuyện khiến người ta hiểu lầm, cái này tôi trả lại cho cậu.”

Tôi đặt cuốn sách trong tay vào tay hắn, vô tình chạm vào lòng bàn tay nóng hổi của hắn, rụt tay lại như bị điện giật, sau đó đi lên lầu không quay đầu lại.

Đó là món quà đầu tiên Hạ Thầm tặng tôi.

“Đại điển cờ vây”.

Hạ Thầm vội vã gọi tên tôi "Mạnh Cận —" Hắn muốn đi theo, nhưng bị quản gia ngăn cản, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi nhà họ Mạnh.

Tôi đứng trên tầng hai, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài biệt thự.

Hạ Thầm cúi đầu, lật mở trang đầu tiên, một tờ giấy ghi chú với nét chữ rõ ràng xuất hiện.

"Tôi sẽ làm cho cậu vui vẻ."

"Tôi sẽ không bao giờ tin cậu nữa."

Kể từ ngày đó, ngày nào Hạ Thầm cũng đến gặp tôi. Không sót một ngày nào. Có lúc tôi không gặp, có lúc lại đồng ý gặp, thái độ rất xa cách.

Hắn muốn xin lỗi tôi, chỉ vì Hạ Hân. Rõ ràng hắn biết những lời của Hạ Hân tự mãn và chói tai như thế nào. Điều này hoàn toàn khác với cô gái ngây thơ và vui vẻ trong ấn tượng của hắn. Nhưng hắn vẫn chọn Hạ Hân.

Tôi không ngạc nhiên.

Nếu tâm ý của hắn thay đổi dễ dàng như vậy, thì những ngày qua tôi đã không cần phí tâm nhiều như vậy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của hắn.

Có lần Hạ Thầm nói, tôi chỉ lặng lẽ nhìn, rồi quay đi và cả tuần không gặp.

Tất nhiên hắn không dám nhắc lại.

Hôm nay tôi mặc một cái váy dài trắng, nước da hồng hào, ngồi trên ghế sô pha đọc sách. Hạ Thầm cẩn thận nghịch bàn cờ, ngẩng đầu hỏi "Cận Cận, khi nào thì trở lại trường học?"

Tôi liếc nhìn hắn, mẹ nuôi thay tôi trả lời "Cận Cận không về trường nữa, chúng tôi định đưa con bé ra nước ngoài."

Hạ Thầm sắc mặt thay đổi, kinh ngạc mở to hai mắt "Ra nước ngoài? Không trở về nữa sao?"

Mẹ nuôi cười lạnh một tiếng "Tốt nhất là không về nữa. Chướng khí mù mịt như vậy, lại khiến Cận Cận tổn thương."

Lời vừa dứt, sắc mặt Hạ Thầm có chút khó coi, hắn nhìn tôi, lại hỏi "Cận Cận, cậu cũng nghĩ như vậy sao?"

Tôi không gật đầu hay lắc đầu.

Ngày hôm đó, hắn nghịch bàn cờ thật lâu, cũng không có động tác nào khác, ngơ ngác rời đi.

Sau khi hắn đi, mẹ nuôi tôi vuốt tóc tôi, dịu dàng nói "Cận Cận, cậu ta không nỡ con."

Tôi biết, nhưng miễn cưỡng cũng chẳng ích gì. Điều tôi muốn là sự chân thành.

Việc tôi sắp đi nước ngoài là một ngòi nổ, đẩy nhanh thời gian, ép Hạ Thầm đưa ra quyết định.

Hắn không có thời gian để do dự.