Chương 13

Trước nay Hạ Hân chưa bao giờ hành xử thông minh.

Cô ta có rất nhiều cơ hội để tận dụng. Rõ ràng, Hạ Hân có thể đồng ý với lời tỏ tình của Hạ Thầm, sớm tối ở chung tuyên bố chủ quyền của mình, sau đó thông qua Hạ Thầm để khiến bà Hạ thừa nhận sự tồn tại của mình, nhưng cô ta nhất quyết chơi trò lạt mềm buộc chặt với Hạ Thầm. Vậy nên, ngay cả khi không có sự hiện diện của tôi, bà Hạ cũng sẽ không công nhận Hạ Hân. Càng chưa nói đến tôi, một sự lựa chọn tốt hơn nhiều lần.

Hạ Thầm được bà Hạ nuôi dạy quá tốt thành ra không hiểu thủ đoạn của phụ nữ, nhưng cũng không phải là chưa từng thấy qua. Khi hắn thích ai, hắn có thể tự nhiên giả vờ như không nhìn thấy, nhưng một khi không thích nữa, thủ đoạn của Hạ Hân rất rõ ràng. Tính cách ngây thơ và tự do mà Hạ Hân luôn duy trì đã hoàn toàn bị đánh bại bởi sự hoang mang và hoảng sợ của chính cô ta. Việc Hạ Thầm và cô ta kết thúc cũng là thuận lý thành chương.

Tôi bị Hạ Thầm chặn lại vào một ngày trước khi xuất ngoại.

Hắn không nói gì, và tôi cũng không mở lời.

Nhưng chúng tôi đều hiểu, tiếp sau đây là câu chuyện của chúng tôi.

Hạ Thầm và tôi thường ở bên nhau, hệt như cặp song sinh, mọi người đều ngầm đồng ý rằng chúng tôi đang trong quá trình yêu nhau cuồng nhiệt.

Chỉ sợ rằng trong toàn trường, chỉ có Hạ Hân vẫn đắm chìm trong quá khứ. Vậy nên, cô ta mới có can đảm tìm đến cửa

Khuôn mặt thanh tú Hạ Hân vặn vẹo đáng sợ "Mạnh Cận, cậu đã nói gì với Hà Thầm? Tại sao anh ta bảo tôi không được động vào cậu!"

Tôi khẽ liếc cô ta "Tôi không nói gì cả, tất cả đều là cậu ấy tự nguyện."

Sắc mặt của cô ta càng thêm khó coi, Hạ Hân nghiến răng nghiến lợi nói "Cậu thật sự muốn làm kẻ thứ ba sao!"

“Chẳng lẽ cậu thích một người, chỉ vì cậu ấy thích người khác, nên cậu không có tư cách tranh đoạt sao?” Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta “Hạ Hân, cậu quá tham lam, cuối cùng cái gì cũng không có được.”

“Đừng quá tự mãn, Hạ Thầm thích tôi.” Cô ta không cam lòng kêu lên.

Tôi lạnh lùng nói “Nếu cậu thật sự tự tin như vậy thì bây giờ cậu đã chẳng ngồi trước mặt tôi.”

Mặt Hạ Hân cứng đờ, không thốt nên lời.

Tôi giơ tay ném một quân cờ đen vào thùng rác, nói từng chữ một "Hạ Hân, cậu rời khỏi bàn cờ này rồi."

Khi Hạ Hân từ chối Hạ Thầm lần đầu tiên, tôi đã thắng.

Nếu không phải vì đánh vỡ ảo tưởng của Hạ Thầm, tôi sẽ không phí thời gian cho một chiếc bình hoa không hiểu rõ tình thế.