Chương 8

Hạ Thầm cúp điện thoại, sắc mặt không vui. Hôm qua, Hạ Hân nói bà Hạ đã cách chức trưởng ban văn nghệ, muốn nhờ Hạ Thầm hỏi rõ lý do. Nhưng hôm qua hắn mới bắt chuyện thôi mà bà Hạ đã chuẩn bị từ trước, giải thích rõ ràng nguyên nhân.

Hạ Hân trốn tránh nhiệm vụ của mình, lợi dụng chức quyền để chèn áp người khác, sử dụng mọi nguồn lực cho bản thân, đồng thời cảnh cáo Hạ Thầm không được có bất kỳ liên hệ gì với Hạ Hân nữa.

Mấy câu đầu Hạ Thầm còn có thể chấp nhận, nhưng câu cuối cùng lại chọc giận hắn. Cuối cùng mẹ con cãi nhau, giải tán không vui.

Sớm hôm nay, Hạ Thầm lại nhận được một cuộc gọi từ Hạ Hân, cô ta ngữ khí bi thương nói rằng mình chấp nhận số phận rồi.

Chấp nhận số phận?

Chấp nhận số phận con khỉ!

Lòng hắn như lửa đốt, muốn tìm bà Hạ nói lý, lại biết được bà ấy đến nhà họ Mạnh dùng trà từ sớm. Bản thân tức giận như vậy, bà Hạ lại coi như không có chuyện gì, Hạ Thầm khó mà tránh khỏi giận lây Mạnh Cận.

Thế nhưng lửa giận trong tim tắt ngay lập tức khi hắn bước vào sảnh.

Thiếu nữ đứng trên bậc thềm cao, mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt hơi nhắm lại, trên tay cầm một cây vĩ cầm, theo mỗi động tác, những nốt nhạc xinh đẹp nhẹ nhàng vang lên.

Ưu nhã, trí thức, xinh đẹp, thần kỳ.

Tựa như tinh linh, vỗ đôi cánh trong suốt, dạo chơi giữa rừng xanh ngút ngàn.

Bản nhạc kết thúc, cô ấy cúi đầu duyên dáng.

Bà Hạ tỏ vẻ tiếc nuối “Cận Cận, nếu mấy ngày trước là con biểu diễn, sao Stephen lại tức giận rời đi được chứ? Con không lên sân khấu, ngược lại lại để người ta lên diễn trò, đúng là phung phí của trời.”

Tôi cúi đầu cười tủm tỉm, tựa hồ có chút ngại ngùng, lại vô ý liếc về phía cửa.

Hạ Thầm tiến thoái lưỡng nan đứng ở cửa, dừng lại ba giây, cuối cùng lặng lẽ rời đi.

Ngoại trừ bà Hạ, những người khác đều chưa từng xem Hạ Hân biểu diễn, vì vậy không có cách nào so sánh chân thực.

Hạ Thầm xác thực được chứng kiến chân thực.

Hắn biết ai xuất sắc hơn ai, ai không biểu diễn mới là đáng tiếc thực sự.

Cuối cùng, Stephen vẫn chấp nhận làm giáo sư âm nhạc cho trường. Bà Hạ đã gửi cho Stephen đoạn video quay cảnh tôi chơi vĩ cầm, ngày thứ hai, bà ấy liền nhận được thư trả lời từ Stephen. Vì điều này, bà Hạ còn cảm ơn tôi bằng một phần đại lễ.

Tôi cười từ chối “Con là hội trưởng Hội sinh viên của trường, vì trường học cống hiến cũng là trách nhiệm của con.”

“Đứa trẻ ngoan, ai cưới được con quả thật là có phúc khí.” bà Hạ nhẹ nhõm nắm lấy tay tôi.

Tôi đỏ mặt cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt dò xét của bà Hạ.

Để chào đón Stephen, nhà trường đã đặc biệt tổ chức một buổi hòa nhạc và mời tất cả giáo viên và học sinh tham gia sự kiện này.

Hạ Hân cũng tham gia, muốn cứu vãn thể diện một lần. Cô ta đặc biệt chuẩn bị một bản dương cầm, hiệu quả không tồi.

Nhưng Hạ Thầm nhìn tôi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi "Lần này cậu vẫn không tham gia sao?"

Tôi cười nhẹ "Tất nhiên là tham gia rồi."

Tôi cởi bỏ chiếc áo khoác đen bên ngoài, để lộ chiếc váy dài chấm đất màu hồng nhạt. Vừa bước lên sân khấu, tôi lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Khoảnh khắc ánh đèn mờ đi, tôi nhìn thấy đôi mắt cún con lấp lánh của Hạ Thầm.

Và cả ánh mắt hơi méo mó của Hạ Hân.

Cuối cùng, theo yêu cầu của bà Hạ, Hạ Thầm lên sân khấu tặng hoa cho tôi "Buổi biểu diễn thật tuyệt vời."

Tôi chớp mắt ngượng ngùng và cầm lấy bó hoa "Cảm ơn."

Lúc xuống sân khấu, tôi đi ngang qua Hạ Hân, thấy rằng sắc mặt vô cùng xấu của cô ta.

Tôi hiên ngang bỏ đi.

Mãi đến bây giờ, cô ta mới phát hiện ánh mắt của Hạ Thầm đã dần bị tôi thu hút.

Mà bà Hạ còn yêu quý tôi hơn.

Như tôi đã nói, trò chơi này, ngay từ khi tôi tham gia, thắng thua đã được định đoạt.