Chương 9

Buổi diễn kết thúc, Hạ Thầm chặn tôi ở hậu trường. Hắn có chút do dự, nhưng vẫn trầm giọng hỏi "Mạnh Cận, cậu thích tôi sao?"

"Tại sao cậu nghĩ vậy?" Tôi nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của tôi, hắn khẽ nhíu mày, nói "Tôi chỉ cảm thấy hình như lần nào cậu và Tiểu Hân cạnh tranh cao thấp ... Chẳng lẽ do tôi hiểu lầm..."

Mạnh Cận, Tiểu Hân.

Đãi ngộ quả thực khác xa.

"Cậu không có hiểu lầm." Thấy hắn ngạc nhiên, tôi liếʍ khóe miệng nói tiếp “Tôi thích cậu.”

Hắn vô thức lùi lại một bước "Vì… vì sao?"

Tôi cười nói "Tôi thích cậu từ lâu rồi. Lần đầu tiên tôi gặp cậu là tại một trận cờ vây, tôi bị cậu đánh bại, tức đến khóc nấc lên, mọi người xung quanh an ủi tôi, cậu lại cười nhạo tôi, nói rằng tôi là đứa mít ướt. Từ đó về sau, tôi luôn muốn vượt qua cậu, sau đó cười nhạo cậu. Tôi nghiên cứu rất kỹ những trận đấu của cậu, một lần rồi lại một lần xem phát lại.”

"Thế nhưng, sau này, tôi phát hiện, dưới cái danh thiên tài cờ vây, cậu đã luyện tập chăm chỉ cả ngày lẫn đêm. Cậu có thể giành chiến thắng vì cậu yêu cờ vây hơn những người khác."

Nghe vậy, Hà Thầm buông lỏng cảnh giác, thần sắc có hơi rung động.

Tôi nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh “Không biết tại sao tôi lại thích cậu, nhưng đợi tới lúc tôi nhận ra thì đã quá muộn. Cậu đã phải lòng bạn học Hạ, cô ấy cũng rất tốt, hơn nữa cô ấy tự do hơn tôi. Thành thật mà nói, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy."

Hắn hơi sửng sốt, hỏi lại "Ngưỡng mộ cô ấy cái gì?"

Hai mắt mờ đi, tôi vô cùng thất vọng nói “Ngưỡng mộ cô ấy có thể có được tình yêu của cậu, còn tôi thì không.”

"Tôi cần phải suy nghĩ một chút." Hắn nghe xong, nói một lời rồi hốt hoảng bỏ chạy.

Như sợ bị tình yêu chân thành và nóng bỏng của tôi thiêu đốt.

Thấy hắn đi xa, tôi đưa tay lên lau nước mắt, mặt không chút cảm xúc quay người lại.

Trong tháng kế tiếp, tôi rất ít khi gặp được Hạ Thầm, thẳng đến bữa tiệc sinh nhật của bà Hạ. Hiện trường có rất nhiều nam thanh nữ tú đến từ học viện Thanh Đằng.

Bà Hạ mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ, tay cầm chiếc ly với tư thế tao nhã, cười nói "Con trai tôi năm nay mới nhập học, còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, mong các bạn đồng học thông cảm."

Bà Hạ khiêm tốn nhã nhặn như vậy, đương nhiên không có người không nể mặt bà ấy. Tôi đứng một bên, mỉm cười nhìn những người khác chúc mừng bà Hạ. Bà ấy vẫy tay với Hạ Thầm và tôi "Cận Cận, Thầm Nhi, lại đây."

Tôi đi đến bên tay trái của bà Hạ, Hạ Thầm đứng bên tay phải. Bà Hạ nhìn tôi cười nói “Thầm Nhi không hiểu chuyện, dì cần con chiếu cố nó giúp dì. Như vậy, dì mới yên tâm.”

Câu nói này đã âm thầm thể hiện hảo cảm của bà ấy dành cho tôi. Khán giả phía dưới đều là người lão luyện, đương nhiên nghe hiểu ẩn ý của bà Hạ.

Sự tồn tại của Hạ Hân ngay lập tức trở nên khó xử.

Theo lý mà nói, Hạ Hân không nên có mặt trong bữa tiệc hôm nay, nhưng Hạ Thầm lại nhất quyết mang cô ta đến. Mặc dù cô ta ngoài mặt từ chối Hạ Thầm nhưng bên trong lại muốn khẳng định chủ quyền đối với vị trí bên cạnh hắn.

Chỉ là, thủ đoạn kém cỏi đó của cô ta, những người ở đây không ai là không nhìn thấu.

Chí ít, bà Hạ sẽ không bao giờ cho phép con trai mình bị chơi đùa.

Vì vậy, việc lợi dụng tôi để đá Hạ Hân ra ngoài là điều nằm trong dự tính.

Tôi khẽ mỉm cười “Dì Hạ đừng lo lắng, Hạ Thầm ở trường học rất tốt.”

Bà Hạ sợ tôi không hiểu ý nên nói tiếp “Dì nhờ con, không được để nó bị người ta dễ dàng lừa đi mất.”

Lời vừa dút, Hạ Hân tựa như đã biến thành kẻ lừa đảo.

Sắc mặt Hạ Hân trở nên xanh xao, bàn tay tức giận nắm chặt lại.

Thấy cô ta xấu hổ, Hạ Thầm bất mãn cau mày "Mẹ, mẹ đang nói cái gì—"

Nhưng hắn chưa kịp nói xong, ông Hạ đã nhẹ nhàng ngăn lại "Thần nhi, đừng làm mẹ con tức giận."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha, Hạ Thầm mím môi cúi đầu.

Tôi chứng kiến tất cả.

Bữa tiệc kết thúc, Hạ Hân rời đi, Hạ Thầm u ám ngồi trên ghế sô pha, còn tôi bị bỏ lại phía sau. Cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa mẹ và con trai, tôi nói “Dì à, con nghĩ trong tình yêu không có kẻ dối trá, chỉ có tình đậm hay nhạt mà thôi.”

Hai người đồng thời nhìn tôi, bà Hạ hơi không vui, còn Hạ Thầm thì kinh ngạc.

Tôi cười nói "Nếu như Hạ Thầm và Hạ Hân ở cùng nhau được vui vẻ, vậy con cũng rất vui.”

Không có người mẹ nào lại ghét một cô gái thực sự thích con trai mình, bởi điều đó chứng tỏ con trai của bà ấy tốt như thế nào.

Đặc biệt là sự yêu thích của một cô gái tốt.

Hơn nữa, trông tôi rất giống kiểu vì yêu mà ngu ngốc, sẵn sàng trả giá mọi thứ vì Hạ Thầm.