Chương 5

Liên Vũ đi theo một người lính xuống lầu, đi ngang qua vùng đất bằng phẳng rộng lớn, sau đó đi qua một vườn cỏ nhỏ lộn xộn rồi dừng lại trước một gian nhà gỗ nhỏ.

“Vào đi.” Người lính chỉ vào một căn phòng.

“Cảm ơn!” Liên Vũ cầm một cái túi lớn trong tay, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Căn phòng không lớn, bên trong rất đơn giản, trong phòng rải rác hơn mười cái bàn, hai người lính đứng vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi, chậm rãi bước đi.

"Anh hai!" Liên Vũ nhìn khuôn mặt gầy gò quen thuộc kia, trong lòng đau như dao cắt.

Liên Tuấn rất kích động khi nhìn thấy em gái mình bước vào, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, nhưng người lính bên cạnh anh lại hét lớn: “Ngồi xuống.”

Hai anh em bị dọa sợ, vẻ mặt ngay sau đó trở nên vô cùng buồn bã.

Liên Vũ vừa ngồi xuống, liền nắm chặt tay anh trai không buông, nước mắt không ngừng rơi như những hạt chân châu.

"Tiểu Vũ, sao em lại khóc? Không phải anh vẫn rất khỏe sao?" Mắt Liên Tuấn cũng đỏ hoe, hai anh em bọn họ mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ, là một tay bà nội nuôi bọn họ lớn, khi anh lớn hơn chút thì bắt đầu ra ngoài làm việc, vốn tưởng rằng có thể dành dụm tiền mấy năm để đón hai người họ ra khỏi thị trấn, nhưng không ngờ bà nội lại qua đời, sau đó, anh đưa em gái của mình đi theo, từ đó trở đi chỉ còn lại hai người bọn họ nương tựa vào nhau, tình cảm của bọn họ tốt hơn nhiều những anh em gái bình thường khác.

"Anh ơi, em nhớ anh." Đôi mắt nóng bỏng liên tục khắc lên khuôn mặt của anh trai, như muốn khảm khuôn mặt đó vào trong lòng, nỗi nhớ mong cùng lo âu hơn một tháng giờ phút này đã biến thành một câu nói vô cùng đơn giản.

"Ừm, anh biết, anh cũng nhớ em." Liên Tuấn vừa vào trại giam đã bị người khác bắt nạt, lúc ở bên ngoài, anh cảm thấy thế giới rất tối tăm, nhưng sau khi vào đây, anh mới phát hiện ra nơi đây mới thật sự là địa ngục trần gian. Nhưng anh cần phải cố gắng, vì em gái anh vẫn đang ở bên ngoài đợi anh về đoàn tụ, dù khó khăn đến đâu anh cũng sẽ vượt qua được.

"Em thì thế nào, sống có tốt không? Trình Triều Dương có đến gặp em không?" Sau khi Liên Tuấn vào tù, anh đã nhờ người bạn tốt từ nhỏ của mình là Trình Triều Dương chăm sóc em gái.

Trình Triều Dương là hàng xóm của anh, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ, sau này gia đình hắn chuyển đến thành phố A.