Chương 7

"Em đến là được rồi, sau này đừng tiêu tiền vào mấy thứ vô dụng này, anh còn phải ở lại đây một thời gian nữa, em tiêu tiền hoang phí như vậy, lỡ như không đủ dùng thì sao?"

Liên Vũ cúi đầu lẩm bẩm lảng tránh: "Em biết rồi."

Kỳ thật cô cũng không đồng tình với lời nói của anh trai mình, bình thường cô ăn ít cũng không sao, nhưng anh trai ở trong này chắc chắn cũng không được ăn ngon, sau này cô vẫn sẽ mua đồ ăn mang vào.

"Em ở một mình, buổi tối nhớ đóng cửa cho kỹ vào, nếu có người gõ cửa cũng đừng mở..." Liên Tuấn nhìn bộ dạng yếu ớt của em gái mình, trong lòng cảm thấy bất an nên lại bắt đầu dặn dò kỹ lưỡng.

Liên Vũ bất đắc dĩ ngồi nghe, cô không biết mình đã nghe những lời này bao nhiêu lần rồi. Khi cô còn ở thị trấn sống cùng với bà nội, anh trai cũng thường gọi điện cho cô cằn nhằn những điều này.

Cô gái liên tục gật đầu đáp: “Dạ, em biết rồi.” Hoặc là: “Vâng, em nhớ rồi.”

Sau đó bên tai cô đột nhiên vang lên một tiếng còi, báo hiệu giờ thăm tù đã kết thúc.

Liên tuấn không nói nữa, dưới sự thúc giục của người lính, anh miễn cưỡng đứng dậy đi về phía cửa, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn em gái mình.

Liên Vũ không nhịn được đưa tay ra định kéo anh, nhưng bàn tay mới đi được nửa đường, cô đã nhìn thấy anh trai lắc đầu với mình, cô gái đành phải miễn cưỡng thu tay lại.

Nhưng cô vẫn run rẩy gọi: "Anh!"

Trong lòng Liên Tuấn lại cảm thấy đau xót, vừa đi đến trước cửa, anh quay lại nói với cô: "Tiểu Vũ, em về đi! Đi đường cẩn thận!"

Cuộc gặp mặt lần này của bọn họ cứ như vậy mà kết thúc, Liên Tuấn cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng sau này anh sẽ biết mình là người đặc biệt duy nhất được phép gặp gỡ người thân ngoài thời gian thăm tù.

Tiết Tiến đứng ở trước cửa sổ nhìn cô gái bước ra khỏi phòng, trên tay vẫn cầm chiếc túi, nhưng lúc này bên trong đã trống rỗng.

Hắn nhìn cô gái đứng đó một lúc, nhìn về hướng của hắn, như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi cô gái đi về phía cửa trại giam.

Tiết Tiến đoán có lẽ cô ấy muốn cảm ơn mình nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc.

Mãi cho đến khi cô gái rời khỏi cổng trại giam, người đàn ông mới quay người lấy điện thoại: "Chuẩn bị xe đi, sau khi lái ra ngoài, đậu xe ở cửa rồi có thể tan làm."

Sau khi gọi điên thoại xong, Tiết Tiến cầm lấy áo khoác trên chiếc ghế da lên, tùy ý vắt lên tay rồi đi về phía cửa.

Nếu như hắn nhớ không lầm thì chuyến xe buýt cuối cùng chạy qua nơi này đã qua mất rồi.