Chương 9

"Sao lại là chú vậy? Chú ngục trưởng."

Tiết Tiến lái xe đến bên đường rồi dừng lại, Liên Vũ từ phía sau xe đi lên.

"Tôi vừa tan làm, tình cờ nhìn thấy cô." Tiết Tiến cười nhìn cô gái: "Cô có muốn về nhà không? Tôi cũng tiện đường, để tôi chở cô về luôn."

Vẻ mặt Liên Vũ có chút phiền muộn, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Đừng cần đâu! Cháu sống ở rất xa, nhưng không có xe buýt, nên cháu muốn đi về phía trước xem, tìm một bốt điện thoại công cộng rồi gọi cho bạn của cháu."

Tiết Tiến lặng lẽ nghe cô nói xong, chỉ nhấn nút trong xe, cửa xe ở ghế phụ lập tức mở ra: “Lên xe đi, hôm nay tôi có thời gian, tôi đưa cô về.”

Liên Vũ nhìn chằm chằm vào người đàn ông, lắc đầu: “Không cần phiền chú đâu, cháu đi gọi điện, bạn cháu sẽ đến đón cháu.”

Tiết Tiến cười rất thoải mái: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Nơi này xa xôi hẻo lánh, sợ là bạn của cô còn lâu mới tới, không bằng để tôi đưa cô về, đỡ cho bạn của cô đi một chuyến phiền toái.”

Liên Vũ nghe hắn nói như vậy vẫn cảm thấy không thích hợp, dù sao bọn họ cũng chỉ gặp mặt có một lần, cô rất xấu hổ lại không muốn làm phiền người ta: “Không cần đâu!"

Dù sao cô vẫn còn nhỏ, không biết lịch sự từ chối nên chỉ biết lắc đầu, sau đó liền nhấc chân bước về phía trước, nhìn thấy cô như vậy, Tiết Tiến cau mày không vui, ngay sau đó nhảy ra khỏi xe.

"Liên Vũ, chú là người xấu sao?" Tiết Tiến có chút không vui nói, đứng trước mặt cô gái, chặn đường cô.

"Không, không phải." Nhìn thấy người đàn ông tức giận, Liên Vũ lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.

"Vậy sao cháu lại khách khí như vậy? Lên xe đi." Tiết Tiến nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô gái, dễ dàng đẩy cô gái vào trong xe. Nhìn thấy sự “tốt bụng” của người đàn ông, Liên Vũ cũng không dám phản kháng quá nhiều, chỉ ngơ ngác ngồi vào ghế phụ.

"Cháu sống trên đường XX, khu Tuyên Hóa phải không?" Tiết Tiến khởi động lại xe, đồng thời nhấn công tắc GPS trên xe, tìm đường XX.

Liên Vũ rất ngạc nhiên: “Sao chú biết cháu ở đường XX?” Sau đó dường như lại nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi: “Sao chú biết tên cháu là Liên Vũ?”

Tiết Tiến cười thần bí: "Chú muốn biết thì sẽ biết thôi."

Thấy cô gái càng ngày càng bối rối, người đàn ông ngừng trêu chọc cô: "Trong thông tin của anh trai cháu có ghi rõ ràng, tên cháu là Liên Vũ —"

Cô gái đột nhiên hiểu ra, lưỡng lự một chút, cô hơi sợ người lạ nên không biết phải nói gì với người chú rất nhiệt tình giúp đỡ mình này.

Tiết Tiến nhìn thấy phản ứng của cô gái, hắn có thể thấy cô rất ngây thơ, mọi thứ đều viết hết lên trên khuôn mặt, trái tim người đàn ông khẽ rung động một cách vô thức, hắn thích nhất chính là một cô gái thuần khiết như một tờ giấy trắng, không có nửa phần uy hϊếp, rất an toàn, nhưng sẽ rắc rối khi muốn cắt đứt.

Nhưng hắn không thể kiềm chế được nữa, hiện tại cô gái này rất hấp dẫn hắn.

Tiết Tiến luôn là một quý ông lịch lãm trước mặt người khác, khi người khác chiêu đãi hắn, hắn chỉ đi ăn một bữa cơm rồi nhận "quà" chứ không bao giờ nhận "mỹ nhân".

Vì vậy, mọi người đều cho rằng hắn là một người đàn ông tốt, biết chăm sóc gia đình và sự nghiệp, nhưng trên thực tế, Tiết Tiến không phải là hoàn toàn không động tâm với nữ sắc, chỉ là hắn chưa gặp được người mình thích thôi.

Hắn đưa tay lấy ra từ trong túi áo vest một tấm danh thϊếp, một tay đưa cho cô gái: "Nha đầu, đây là danh thϊếp của chú, giữ lấy đi."