Ăn Sói

9.38/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
truyện ngắn về thời chiến tranh giành thuộc địa. hai gia tộc, hai thế giới. bên dưới nước bên trên rừng. hai người con gái và một mối tình. kẻ lạnh lùng kẻ kiêu ngạo, kẻ công, kẻ thụ. nhưng trái ngang …
Xem Thêm

Chốn Kinh thành nhộn nhịp nô nức. Mấy ngày liền Nữ vương tổ chức yến tiệc mừng chiến thắng lãnh địa phía nam của công chúa. Chỉ vừa tròn 20 nàng ta đã lập bao nhiêu chiến công cho triều đình, lãnh thổ phía đông cũng bị nàng ta xâm lấn trở thành thuộc địa của Nam thành. Nữ vương Nam thành hãnh diện cho con gái của mình nên tổ chức yến tiệc long trọng nhằm sinh nhật của nàng ta.

Tống Họa Bì. Công chúa của Nam thành với sắc đẹp vạn người mê, bao nhiêu công tử nhà giàu quyền quý kể cả vua nước láng giềng sang để hỏi cưới nhưng nàng vẫn không chịu, vẻ đẹp của nàng vượt xa cả thúy kiều trong truyện, Họa Bì có một mái tóc dài màu đen láy mượt mà, ánh mắt đen láy sắt lẻm được trưng trên khuôn mặt V-line trắng ngà xinh đẹp, không những xinh đẹp, nàng còn giỏi về văn chương lẫn văn võ, thạo các loại lũ khí, cầm, kì, thi, họa nàng đều đủ, nàng tài sắc vẹn toàn là thế nhưng chẳng có chàng trai nào lọt vào mắt xanh của nàng cả. nàng khá kiêu ngạo và căm ghét những tên nào dám chống lại nàng.

Đêm nay, sinh nhật tròn 20 của nàng được tổ chức khá lớn, một phần vì nàng đã đủ tuổi để lên ngôi và một phần khác là nàng vừa lấy được kinh đô Bắc thành. Hôm nay, nàng diện bộ trang phục cực kỳ gợi cảm, một bộ váy cổ trang hở lưng với nét lộng lẫy uy quyền, buổi tiệc đình đám với bao nhiêu sơn hào hải vị, bao nhiêu công tử, công chúa quyền quý nơi này, ánh đèn soi sáng khắp mọi nơi, nhưng nàng ở đó không được bao lâu rồi mất tăm.

Tại căn phòng của Họa Bì công chúa, những con người đang lõa thể trên chiếc giường rộng lớn, những cô gái với nét đẹp sắc sảo đang quấn chặc lấy nhau, dưới bóng tối của căn phòng, Họa Bì ngồi nghiên mình ngắm nhìn những con thiêu thân đang tɧác ɭoạи, nàng nhấp ly rượu đậm mỉm cười.

-Họa Bì công chúa... người chỉ ngồi đó xem thôi sao?

Một cô gái từ phía giường nói đến, chỉ nở nụ cười nhếch môi mà chẳng đáp trả. Cô gái đó tiếng về phía bằng thân hình mềm mại ôm lấy nàng. Liếʍ nhẹ lên vành tai nàng.

-thật không công bằng, bọn ta cũng muốn được công chúa chăm sóc a.

Đáp lại lời mời gọi từ các cô tiểu thư kia, Họa Bì lên giường và bắt đầu cuộc hành trình khám phá từng đường nét trên cơ thể các cô nàng nóng bỏng

CỐC CỐC. tiếng gõ cửa làm cảm xúc đang dân trào bỗng tuột hẳn, Họa Bì thở dài trùm chiếc khăn hồng lên cơ thể, một cô gái hầu đi vào cúi đầu trước các nàng công chúa kiêu xa

-mọi người ra ngoài đi. Hôm sau ta sẽ hảo hảo chăm sóc các nàng.

-tại sao vậy hả Họa Bì chúng ta có thể làm tiếp mà.

-nghe lời đi ha...

Đặt trên môi các cô gái từng nụ hôn ngọt ngào, họ cũng đi mà không quên đá xéo cô người hầu đứng đó, khi đã không còn ai. Họa Bì ngồi vắt chân từ giường, dan tay đón nhận cô hầu gái kia

-nào...nàng có muốn được lên mây với ta không?

Thanh gươm bóng nhoáng được rút ra. Rất nhanh chóng đã kề ngay trên cổ của Họa Bì, chiếc nón hầu gái được vứt xuống đất, một gương mặt xinh đẹp hiện ra trong chiếc đèn con mờ tăm tối.

-Dừng ngay cái trò giả tạo đó đi Tống Họa Bì. Nhà ngươi phải thả gia đình ta ra và trả lại con ấn cho Phùng Vương của bổn công chúa, nếu không đừng trách đao kiếm vô tình.

Cô gái kia lao đến, nàng ta xoay người làm cô gái kia đâm xuống chiếc đệm làm dính thanh gươm dưới đó. Ai đời con gái cầm cây kiếm mà lại vung tùm lum như múa lụa thế kia.

-chết tiệt...Họa Bì...ngươi đứng lại đó... cấm ngươi chạy... Tống Họa Bì...

Cố gắng gút chiếc gươm ra nhưng sao nó dính chặc vậy nhỉ. một cơ thể ôm lấy cô gái kia thật chặc từ phía sau.

-Tống Họa Bì...nhà ngươi...

-Hôm nay nàng đến chỉ vì thế sao? Phùng Tiểu Như?

-ta...ta đến...để gϊếŧ nhà ngươi, đòi lại công bằng cho Phùng vương...á tên họ Tống kia...này tay ngươi đang đặt ở đâu đấy hả???

-ta có làm gì nàng đâu nào...?

-tay ngươi đang...á...này...đừng có chạm vào đó...

-ôi dà...hạ thể của nàng...đầy dâʍ ŧᏂủy̠ rồi này.

Câu nói đầy dâʍ ɖu͙© thì thầm bên tai, hơi thở ấm nống khiến cô gái kia đỏ mặt, cô rút mạnh thanh gươm chép tứ lung tung. Họa Bì quay người sang một bên né những đường kiếm kia, mặt cô gái kia đỏ hoe cứ vung kiếm mạnh bạo

-nhà ngươi chết đi...YA.... Cả đời Phùng Tiểu Như ta đây chưa bao giờ bị người khác chạm vào hạ thể...nhà ngươi...CHẾT ĐI!!!!!!!!

Họa Bì như một vũ công điêu luyện nhảy trên từng bậc thềm, còn cô gái kia thì cứ vung kiếm bậy bạ, chiếc khăn hồng rơi khỏi người Họa Bì làm nổi ra một cơ thể trắng ngần đầy gợϊ ɖụ©, Tiểu Như vội bịt mắt nên làm rơi thanh kiếm, sau đó thì cơ thể trần kia lại dữ hai tay của cô bé, đẩy cô sát vào tường.

-Tống...Tống Họa Bì...ngươi...ngươi.

-Gia đình nàng bị giam trong ngục rồi, chẳng mấy chốc Phùng vương sẽ là người của Tống vương ta. Hà cớ gì nàng lại muốn giữ vương quốc nhỏ bé đó lại để các nước khác xâm lấn hả? không phải ở đây an toàn hơn sao?

-ngươi...Tống Họa Bì...đừng khinh thường Phùng vương ta...AH!!!!

Đặt chân giữa hai đùi của Tiểu Như, nàng công chúa uy quyền nhấn mạnh vào hạ thể, cô gái kia đỏ mặt đẩy nàng ra, vô tình Tiểu Như ngã theo nằm dài trên người Họa Bì. Cả hai gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở từ phía người trước mặt...

-Á... có thích khách...người đâu... mau bảo vệ công chúa.

Một ả hầu bỗng dưng mở cửa từ phía ngoài đi vào thấy cảnh tượng đó liền hét lên.

Tiểu Như vội đẩy mạnh người Họa Bì ra, nhặt thanh kiếm rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.

-Tống Họa Bì...dù cho cha ta có đồng ý giao Ấn Phùng gia cho ngươi, giao giang sơn cho ngươi, nhưng nhà ngươi đừng hòng cai trị được vương quốc của cha ta. Chừng nào ta còn là con cháu Phùng gia, ta sẽ không để ngươi hoành hành.

Nhanh chóng Tiểu Như chạy đi từ phía cửa sổ, Họa Bì khoát chiếc áo mà người tỳ nữ kia nhặt cho rồi thở dài tiếc nuối. cả kinh thành rộn lên tin có thích khách, các tên lính tuần tra chạy ráo riết khắp khinh thành để tìm cô gái đó.

-Bì Nhi con có sao không hả?

Nữ hoàng Tống lo lắng cho con gái mình nàng chỉ im lặng mà không nói gì. Đêm khuya, các lính canh dày đặt đi xung quanh để phòng thích khách, cả phòng của nàng cũng bị canh nghiêm ngặt, nhưng mà làm sao giữ được đôi chân láu cá của nàng. Họa Bì leo lên mái nhà ngắm nhìn ánh trăng cao và mông lung về quá khứ

Nàng đã từng gặp Phùng Tiểu Như vào mấy năm trước, khi cả hai kinh thành còn là bạn tâm giao cùng nhau trao đổi hàng hóa, một bên Tống gia là vua cai trị vùng biển, Phùng gia lại cai trị đất liền, cả hai đều rất thân và hay giúp đỡ nhau, Tiểu Như và Họa Bì chơi với nhau rất thân. nhưng bỗng cả hai nơi đề xảy ra nổi loạn, các quan phản nghịch đứng lên đánh vào kinh thành lật đổ cả hai triều đại, nhưng vì Phùng gia nhẹ dạ cả tin, và lại thương dân nên chịu khuất phục, còn Tống gia nổi tiếng lạnh lùng, ai sống mặc kệ nên vẫn giữ được kinh thành, Phùng gia dần tan rã, mọi con cháy gốc thiên hoàng phải đi lánh nạn, sau đó thì nghe tin bên triều đình họ Tống mang quân xang xâm lược khi quan dân yếu thế, rất nhanh chóng cả triều đình phản nghịch bị gϊếŧ sạch và những người gốc thiên hoàng lại bị bắt lại. Tiểu Như được thái giám dẫn đi trốn. nuôi ý định báo thù...cô trở lại để cứu gia đình và gϊếŧ chết người cầm đầu–Họa Bì.

Bây giờ đây, Họa Bì ngồi trên mái nhà và nhớ...nhớ về cái gì ư? Nhớ về mái tóc đó, nhớ đôi môi đó, ánh mắt đó và cả cơ thể của Tiểu Như. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng đã yêu cô rồi, người ta gọi là gì nhỉ? Tiếng sét ái tình chăng. Nàng yêu nụ cười của cô, yêu cái phồng má giận giỗi, đúng. Cả hai đã từng rất thân và giờ thì đã trở thành kẻ thù. Chỉ vì muốn bảo vệ Phùng gia mà nàng đã liều mình đề ra quyết định thống trị Phùng gia. Gϊếŧ bọn phản nghịch, tạm thời nàng đã chọn phòng giam tốt nhất để người Phùng gia ở đó. Dù rằng rất muốn nói sự thật với Tiểu Như nhưng mỗi khi cả hai gặp nhau thì lại chưa thể nói. Canh 3 vừa điểm, nàng đành về phòng đánh một giấc thôi, mệt lắm rồi. nói thì nói thế nhưng giấc chưa say thì đã nghe tin bắt được thích khác. Và lại là Tiểu Như nữa, không cần suy nghĩ gì nàng lao đi đến nhà lao, đặt chân vào cửa thì đã nghe tiếng ro da quất mạnh vào thứ gì đó. Và trước mắt nàng đây, nhưng vết rãnh dài loan lổ trên người khiến máu cứ thế tứa ra. Mái tóc nâu xõa dài phủ gương mặt trắng khiến tim nàng nhói lên đau đớn. chẳng mất thời gian làm gì, Họa Bì nắm lấy đầu tên cầm roi da đấm mạnh khiến hắn lao đầu vào tường run sợ, mọi tên lính ngục đề hốt hoảng lùi ra. Họa Bì dùng ánh mắt ra hiệu, một bé hầu gái liền chạy đến mở xích cho Tiểu Như. Đặt cô xuống nền đất rơm bẩn thỉu

Thêm Bình Luận