Chương 33: Ba ngày làm hài tử an tĩnh

Ba giờ sáng, đứa nhỏ đi làm về rồi, dạo này đi học lại, không rảnh rỗi như trước nữa, phải đọc lẹ truyện để trả cho người ta.

⁃ Sao không ngủ mà nằm đó đọc truyện ?

An bước ra từ phòng làm việc, gần đây nàng cũng bận rộn lắm.

⁃ Em đọc tý thôi rồi ngủ ạ

Lạc vẫn chưa chịu đóng truyện lại

⁃ Có thời gian rảnh thì lo học bài đi, cứ lo làm mấy chuyện vô bổ.

An không hài lòng với chuyện bạn nhỏ bỏ bê việc học.

⁃ Nó giải trí mà, đâu có vô bổ đâu.

Lạc rất không đồng tình với An.

⁃ Chả học được gì từ đó. Em bỏ thời gian ra đọc sách còn học được nhiều hơn.

An dù có bận rộn đến mấy vẫn duy trì một tuần đọc một cuốn sách. Bởi vì có câu nói, hãy học hỏi các chuyên gia, vì cuộc đời rất ngắn, không đủ thời gian để chúng ta tìm hiểu hết mọi chuyện.

⁃ Em thích đọc truyện tranh hơn..

Lạc không cãi được gì, chỉ nhỏ giọng. Thật ra ý em nó muốn nói là em thích đọc truyện chứ không thích đọc sách, em không cần học từ đó đâu.

⁃ Đọc cái này đi

An bỏ đi vào phòng làm việc rồi lấy từ chồng sách mới mua lúc sáng.

⁃ Đô rê mon ạ !?

Lạc ngạc nhiên tột độ, nhanh chóng lật ra xem.

⁃ Ơ nhưng mà tiếng gì thế ?

Không phải tiếng việt, tiếng người ngoài hành tinh !!

⁃ Tiếng anh, vừa đọc vừa học.

Lúc trưa, An có đến nhà sách để mua vài cuốn sách vừa phát hành, đi ngang khu truyện thiếu nhi, thấy đông bạn nhỏ ngồi đọc, trong đầu lại gợi nhớ đến bạn nhỏ to xác ở nhà.

Nàng không hiểu sao lại gợi nhớ đến Lạc, vô thức đi đến lựa truyện cho bạn đó. Nhưng nàng có biết Lạc đọc truyện gì đâu, hôm nọ có đọc nhưng không để tâm nên không nhớ được tựa truyện. Thôi cứ chọn cuốn này, có tiếng Anh cho bạn nhỏ học, quan trọng là mình muốn mua, bạn nhỏ thích đọc hay không thì mặc kệ.

⁃ Em không có biết tiếng anh đâu mà đọc.

Lạc có chút hụt hẫng, đưa cái này cho mình là sai lầm rồi.

⁃ Từ nào không biết thì tra từ điển, có ích cho em mà.

An thấy nét mặt Lạc đổi liền luôn, đứa trẻ này bao nhiêu cảm xúc đều để lộ nhỉ ? An nghĩ trong lòng.

⁃ Nhưng mà...

Lạc đang muốn nói gì đó.

⁃ Cô mua cho Lạc đọc mà Lạc không muốn đọc à ?

An nói như thế thì ai mà dám từ chối nữa

⁃ Vậy em sẽ cố đọc...

Lạc hết trả lời nỗi, mua cho mình cơ đấy.

⁃ Giỏi, đọc giờ nào rảnh rỗi hoặc bật đèn sáng lên, em đọc như vầy hư mắt đấy.

An không quên nhắc nhở, nàng cũng cảm giác hơi buồn ngủ rồi, muốn về phòng.

⁃ Dạ, bây giờ em ngủ ạ. Cô ngủ ngon !

Lạc định nói em không có giờ nào rảnh rỗi, mà

nghĩ lại thôi, đem vô lớp đọc cũng được, dù sao trong lớp cũng rảnh rỗi mà, có học gì đâu.

⁃ Ngủ ngon !

An bước về phòng ngủ, ngày mai nàng phải thu xếp đồ đi công tác hai ngày, lần này là đúng nghĩa công tác nè.

" Cô đi công tác. "

Lạc đi làm về thì thấy tờ note nhỏ trên bàn học, chủ nhiệm đi vắng rồi.

Yay vui quá, vào trường bung lụa không sợ rồi.

Ơ nhưng mà về nhà sẽ không được gặp chủ nhiệm sao, hic, chưa gì đã có cảm giác thiếu thiếu.

Thôi đi học đã, Lạc không quên bỏ theo 2 cuốn truyện vào cặp.

⁃ Không chép bài một hồi cô kiểm tra bây giờ.

Khả nhắc nhở Lạc, đầu tiết đến giờ Lạc toàn cắm đầu vào đọc truyện thôi.

⁃ Đang đọc hay, chiều nay phải trả truyện rồi.

Lạc vẫn mặc kệ, lấy sách che truyện lại để mà đọc.

⁃ Cô xuống cô xuống !

Khả nói không được đành im lặng chép bài, vừa canh chừng cho Lạc, thấy cô hướng mắt đi xuống dãy thì lập tức cảnh báo Lạc.

Thanh niên trẻ con lập tức quăng cuốn truyện vào ngăn bàn, vờ cầm bút viết gì đó.

Diễn, phải diễn !

Thôi chết, cô đi xuống tới nơi rồi.

⁃ Tôi viết xong bài rồi mà bây giờ mới thứ ngày tháng !

Cô giáo dạy Sinh cầm tập của Lạc lên kiểm tra.

⁃ Em đang viết mà cô.

Lạc có hơi bực dọc vì cô Sinh quăng tập Lạc xuống bàn, dù mình không viết bài nhưng cũng không được quăng tập mình như vậy chứ.

⁃ Đưa cuốn truyện trong hộc bàn ra đây.

Cô giáo gõ gõ bàn, đứng đợi Lạc đưa truyện ra.

Lạc đành phải giao nộp vật phẩm, trong lòng tức tối vô cùng.

⁃ Cả cuốn này nữa, còn giấu à ?

Cô Sinh bất ngờ nhìn lại ngăn bàn lấy thêm cuốn truyện còn lại ra.

⁃ Em có đọc cuốn này đâu cô ?

Lạc ngạc nhiên, tay giữ quyển truyện lại.

⁃ Giấu một hồi cũng sẽ đọc, tôi tịch thu hết, đừng mong tôi trả lại.

Cô Sinh giựt mạnh quyển truyện lại.

⁃ Ơ hay ! Em có đυ.ng tới đâu, cô không được lấy.

Lạc lớn tiếng, tay vẫn giữ quyển truyện.

Cả lớp lúc này đang chăm chú xem kịch, Khả ngồi kế bên liên tục đá chân Lạc nhưng nó mặc kệ, truyện của nó, không được lấy.

⁃ Cái con nhỏ này !

Cô Sinh mất bình tĩnh dùng tay cầm cuốn truyện còn lại trên bàn đánh vào đầu Lạc.

Đứa nhỏ bị đánh đau liền ôm đầu, cả lớp ngỡ ngàng, Khả ngồi kế liền kéo Lạc về phía mình, sợ cô Sinh lại chuẩn bị đánh tiếp.

Cô Sinh cũng nhận ra mình quá nóng giận, liền nhanh chóng cầm 2 quyển truyện trở về bàn giáo viên.

⁃ Nhịn, mày ngồi im dùm tao đi Lạc.

Minh quay xuống nói với Lạc.

⁃ Làm ơn im miệng lại.

Khả cũng nói vô, nó biết Lạc đang điên máu, tay Khả đang nắm áo Lạc lại.

⁃ Má...

Lạc lầm bầm vài câu chửi thề, truyện của nó mà dám lấy, còn đánh nó nữa, quá đáng mà.

Lạc ráng nghe lời Khả và Minh, cố gắng ngồi im, nhưng nghĩ tới bà cô không trả truyện lại, nó liền bực dọc cộng tiếc nuối, quyển truyện An chủ nhiệm mua cho mình..

Lạc không thể ngồi yên được nữa, nãy giờ nhịn đủ rồi, nó đứng dậy đi lên bàn giáo viên, cầm hai quyển truyện trên bàn rồi chạy ra khỏi lớp trước nhữnh ánh mắt kinh ngạc của cả lớp.

⁃ Nó điên rồi !

Khả ôm đầu, lại gặp rắc rối.

Ngoài cầu thang, đứa nhỏ chả sợ hãi gì, cầm trên tay lại quyển truyện An mua cho là vui rồi? mặc kệ cô Sinh đang nổi khùng nổi điên trong lớp.

Lạc chạy vào nhà vệ sinh trốn, đến hết tiết lại đi về lớp học môn khác.

Biết là nó sẽ bị ghi tên trong sổ đầu bài, nhưng không ngờ nó còn bị kêu xuống phòng hiệu phó, xuống phòng thầy ăn bánh uống trà con được nghe "ca vọng cổ"

Nhức tai quá đi !

Lạc xoa xoa hai tay khi đi ra khỏi phòng của thầy hiệu phó, cảnh cáo lần đầu đình chỉ một ngày thôi, cũng may không lấy truyện của mình nữa.

⁃ Mày điên hay gì mà tự nhiên chạy lên lấy truyện vậy Lạc ?

Minh và Khả chờ Lạc ra về hỏi.

⁃ Sách tao không đọc mà lấy, tao bực chứ mày.

Lạc vẫn cho việc mình làm là đúng, mình đọc cuốn nào thì tịch thu cuốn đó thôi chứ tại sao lại lấy của mình.

Vả lại, truyện của An cho, nhất quyết không được để mất.

Lạc nghĩ chỉ đến thế, kết quả là nó bị mất hẳn 1 ngày học, liền lập tức bị đình chỉ học 2 ngày.

⁃ Ơ có vậy thôi mà bà í làm căng à ?

Lạc đi làm về lúc khuya vẫn điện thoại cho Khả hỏi, không tin được chuyện nhỏ xíu.

⁃ Mày nói gì mà có vậy thôi ? Tao mà là bã thì tao đuổi thẳng cổ mày rồi

Khả hơi tức giận, nó thấy hành động của Lạc rất vô lý, nói đúng hơn là có phần láo xược.

⁃ Bã vô lý mà, lấy một cuốn được rồi, bã đòi lấy cả cuốn của An.

Lạc cũng không chịu nhượng bộ, đυ.ng tới đồ của An là không được.

⁃ Ai kệ mày đọc giờ đó, bã trả chứ có lấy luôn đâu mà mày làm như vậy. Tao không chấp nhận được.

Không hiểu xui khiến làm sao mà Khả nổi cơn gây với Lạc, hai đứa cãi nhau qua điện thoại một lúc, vấn đề không được giải quyết, Lạc tức thêm tắt ngang điện thoại, không tranh luận nữa, tức quá đi ngủ.

Lạc vẫn đi làm như thường lệ, hôm qua về nhà, đáng ra phải chuẩn bị đi học rồi, nhưng bị đình chỉ mất rồi còn đâu, được rảnh cả ©ôи ŧɧịt̠ thiệt thích.

Lạc chạy lại sofa nằm đọc truyện, tận hưởng hơi mát của máy lạnh giữa trưa nóng bức.

Được một chút lâu sau đó, đứa nhỏ đọc truyện ngáp lên ngáp xuống, đang chuẩn bị vào giấc ngủ thì nghe tiếng động ở cửa phòng.

⁃ An về à ?

Lạc nghĩ thầm, cô đi về sớm vậy sao?

⁃ Sao giờ này còn ở nhà ?

Giọng nói này không nhầm lẫn được, người chưa bước vào nhà, mới mở cửa, thấy bóng dáng Lạc nằm trên sofa thì An đã chất vấn.

⁃ Ơ cô về rồi ? Cô đi lâu quá..để em xách đồ giúp cô.

Lạc nhanh nhảu chạy lại cửa, đứa nhỏ thấy An về rất vui mừng, xa An một ngày như xa An 24 tiếng... =))

⁃ Tại sao không đi học ?

An bước vào nhà, để Lạc kéo 2 vali vào, đi ra sân bay thì trợ lý nàng xách đồ, đến khách sạn thì lễ tân giúp nàng chuyển đồ, về đến chung cư thì có bảo vệ cầm hộ 2 vali, bước vào nhà thì đã có Lạc đem vali vào. Nữ vương, thực sự là nữ vương mà~

⁃ A~ Nay em được cho nghỉ

Lạc thót tim, biết vậy lúc nãy chạy đi làm luôn cho rồi, ở nhà làm chi không biết.

⁃ Được cho nghỉ ? Nay lễ gì à ?

An mở điện thoại xem lịch xong liếc mắt nhìn Lạc đẩy vali, ra hiệu để trước cửa phòng được rồi, nàng vẫn không thích người lạ vào phòng.

⁃ Cô uống nước không ?

Lạc lảng chạy đi rót nước cho An, cô uống nước lạnh dập lửa trước đi a~

⁃ Em không thể nào ngoan trong vòng một tuần được à ? Em có thấy bản thân lúc nào cũng gây ra chuyện không ?

An nhìn thái độ là biết ngay bạn nhỏ lại phá phách gì rồi, mở mail lên là nhận được mail từ cô giáo dạy Sinh, đọc được nội dung thì liền tức giận, hẳn là cái mail đã được thêm muối vào rồi.

⁃ Em có ngoan mà, tuần em nghĩ học em có gây chuyện gì đâu.

Lạc thấp giọng, đáng ra nó nên im đúng hơn, nhưng nó vẫn trả lời, tay còn đẩy nhẹ ly nước cho An.

⁃ Em tốt nhất là đừng nói chuyện với tôi !

An giận bỏ về phòng, không quên liếc Lạc một cái, ngữ khí hăm doạ còn ánh mắt viên đạn đó nữa, Lạc ngốc bị sợ đến ngây người rồi.

⁃ Cô..không uống thì em uống..

Đứa nhỏ lẩm nhẩm trong miệng, uống nước xong rồi bỏ chạy ra khỏi nhà, thà đi chơi net, xong đi làm luôn chứ không dám về nhà.

Lạc cố ý dọn dẹp hết ở quán rồi mới đi về nhà, Lạc sợ về sớm sẽ gặp An chất vấn, nhưng đâu có ngờ về chung cư, nhìn đến thang máy thì thấy An đã bước vào trước, cả hai cách một đoạn khá xa. Lạc mới bước tới cửa còn An đã vào thang máy. An cũng không đợi đứa nhỏ, Lạc thấy cửa thang máy đóng lại rồi thì cúi mặt lủi thủi đi chỗ khác. Đi cầu thang bộ vậy, câu giờ để lên nhà cũng không đυ.ng mặt. Chắc chủ nhiệm đại nhân đang ghét mình lắm, không muốn thấy đâu..

Đúng thật là đứa nhỏ lên đến nhà thì An đã vô phòng rồi, Lạc mệt quá loay hoay một hồi cũng nằm ngủ sớm, mai lại là ngày dài.

Đứa nhỏ đi làm từ sáng sớm, mệt muốn về nhà ăn trưa rồi ngủ nhưng lại ngại gặp An, chắc có khi giờ này cô đang chuẩn bị đi dạy, gặp mình lại khó chịu, thôi ra tiệm net chơi rồi kiếm gì ăn luôn vậy. Lạc giận Khả rồi nên cũng chả thèm rủ đi ăn...

Về phần An thì cũng đã đi đến công ty từ sớm, không có ở nhà nên đứa nhỏ suy nghĩ thừa rồi.

Bạn nhỏ chơi game đến tận chiều mới về nhà, lúc này mới phát hiện ra An chưa về, liền vội vàng lục tủ mỳ, chỉ còn ly mỳ duy nhất, nấu mỳ lẹ ăn rồi đi làm nào.

Lạc đang đứng đợi đúng 3 phút, chuẩn bị cầm đũa ăn thì nghe tiếng bấm mật khẩu mở cửa, là An về. Chả hiểu sao đứa nhỏ hoảng loạn đặt đũa xuống chạy vào phòng tắm khoá cửa lại, trốn trong đó. Lạc không muốn gặp An ! Ngàn vạn lần không muốn !!

An bước vào nhà đã nghe mùi mỳ ly thơm phức, nhìn qua nhà bếp thì chả thấy bạn nhỏ đâu. Nhưng nàng lại bất chợt cau mày, chắc là do nhớ đến chuyện của Lạc, thật sự nàng không chấp nhận được việc đó, trong mắt An lúc này Lạc là một đứa trẻ rất hỗn hào, nàng cũng không muốn trị..

Lạc đứng trong phòng tắm chơi, đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng An đóng lại mới nhanh chân chạy ra ngoài, nhanh chóng lấy cặp đi làm, rồi tay cầm ly mỳ ra ngoài hành lang ăn..

Cả hai người ở chung nhà mà cả ngày vẫn không hề gặp nhau.. Nhưng ngày thứ hai phải gặp rồi đây, Lạc đã được đi học lại.

Lạc và Khả có chiến tranh ngầm nên cả hai đều không nói chuyện với nhau, cậu nhóc Minh đứng giữa thì khó xử, nhưng cậu nhóc vẫn nghiêng về phía Khả hơn. Tất cả đều trách Lạc, đứa nhỏ không được ai bên cạnh cả..

Trong lúc An giảng bài Lạc vẫn len lén nhìn An, trong đầu nghĩ ngàn cách để về nhà bắt chuyện lại với An, Lạc muốn giải thích, muốn nói hành động của nó chỉ do tính bộc phát, nó hoàn toàn không có ý gì với cô giáo dạy Sinh. Nhưng mà cứ nghẹn họng không nói được, Lạc còn không dám gặp An, nó nhớ lại ánh mắt chán ghét của An nữa, chưa kể nguyên một tiết một chút chú ý lia đến nó cũng không có. Bình thường tiết này nó đều cố gắng chép bài để An không chú ý, nhưng hôm nay nó cố ý không chép bài mà An cũng chả nhìn đến. Khả ngồi kế bên cũng chả thèm nhắc nó viết bài, Lạc bỗng nhiên cảm giác nó cô độc đến lạ.

Lạc không hiểu, bình thường phạm lỗi đều sợ An mắng, phạt, chỉ mong nàng không truy cứu, mà lần này An thật sự lơ thì trong lòng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nó không muốn như vậy, nhưng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận.

Tan học, Lạc về đến nhà thì trời đổ mưa, định về nhà tắm rồi đi làm tiếp, vẫn muốn tránh mặt An nhưng ông trời không cho rồi, đành ngồi đợi mưa tạnh. An thì đang dùng cơm, Lạc nằm trên sofa ngắm mưa.

⁃ Có chuyện gì vậy ?

Lạc nghe điện thoại, là Mẹ từ dưới quê điện lên.

⁃ Lạc , sao tháng này con chưa gửi tiền về ? Em con chưa có tiền đóng học cô giáo không cho nó vào lớp, nó về nó khóc đứt cả ruột.

Đầu dây bên kia trách móc.

⁃ Qua giờ bận, mai mới đi gửi tiền.

Lạc nhếch mép, mới trễ đúng một ngày đã điện thoại đòi tiền, nó khác nào máy rút tiền.

⁃ Con gửi tiền về cho ba đi khám bệnh đi, hồi chiều ba mới lên tăng xông.

Không biết 1 tháng mẹ Lạc lấy lý do xin thêm tiền bao nhiêu lần, Lạc quen với kịch bản này rồi.

⁃ Nhậu nhiều thì lên tăng xông chứ có gì mà khám ? Tháng nào chả gửi tiền khám bệnh. Mai gửi tiền, thôi nhé, đi làm.

Lạc chán ghét vô cùng, chỉ tiền tiền, một câu hỏi thăm chết sống ra sao cũng không có. Đứa nhỏ tắt máy rồi quăng điện thoại qua một bên.

Dù mưa có lớn nhưng tường nhà vẫn cách âm, An ngồi nghe hết nội dung cuộc điện thoại, dù nàng không muốn nghe nhưng ngồi đó vẫn nghe.

Nàng định nói gì đó nhưng Lạc lại điện thoại cho người khác, lại nghe tiếp, phải giữ phép lịch sự..

⁃ Chị ạ, Lạc nè, chị khoẻ không ?

Giọng nói Lạc có phần tươi vui hơn chút.

⁃ Khoẻ re à, sao lâu quá mới gọi về ? Ở trển học hành ăn uống được không ?

Trong điện thoại là giọng nữ trẻ, là chị gái chung xóm dưới quê của Lạc.

⁃ Em bình thường à, mợ khoẻ nhiều chưa chị ? mấy đứa nhỏ đi học ngoan hông, con chó con mèo sao ời ?

Lạc hỏi thăm không sót ai cả, hồi xưa chung xóm chị gái này là thân với Lạc nhất, cả tụi nhỏ em chỉ nữa.

⁃ Mợ hay nhức đầu quài à, mùa mưa chân cẳng đau nhức than suốt. Tụi nhỏ đi học cũng ngoan lắm, đứa ba mới lãnh bằng khen, nó đợi em về khoe nè, em có định về chơi không ?

Chị gái một mình phụ mẹ nuôi 5 đứa em nhỏ, nhà này là hộ nghèo nhất của xóm.

⁃ Em bận học hổng có về được, à ổng có bên nhà chị không ?

Ổng đây Lạc nhắc không ai khác ngoài ba, người mẹ nó mới nói lên tăng xông.

⁃ Có, chú bên nhà nhậu với bạn ba chị sáng giờ nè, mấy ổng xĩn hết rồi mà chưa chịu về.

Ba chị, ba Lạc, và mấy ông hàng xóm đều là bợm nhậu, chả giúp gì được cho vợ con.

⁃ Vậy à ? Chị vài bữa lên bến xe nhận đồ của em dùm nha. Em không gửi về nhà được nên chị giữ dùm, bây giờ em chuẩn bị đi làm rồi.

Lạc mong ba nó như lời mẹ nó nói thật, dù như vậy hơi sai sai, nhưng mà nó không muốn mình bị gạt quài. Có lần mẹ nó điện thoại bắt gửi tiền về liền, bảo ba nó bị tai nạn vô bệnh viện, nó lật đật chạy mượn tiền đi gửi, mấy bữa sau điện thoại hỏi chị thì chị nói ngày nào ba nó chả đi qua nhậu, có thấy bị gì đâu. Lúc đó đứa nhỏ mới ngớ người biết mình bị lừa, từ đó nó cảnh giác hết với những lời mẹ nó nói.

⁃ Ừa ừa, em nhớ giữ sức khoẻ nha.

Chị gái sợ Lạc tốn tiền điện thoại nên cũng nhanh chóng cúp máy, đứa nhỏ nằm suy nghĩ một hồi, chợt nhận ra sắp đến giờ làm liền bật dậy, trời vẫn chưa tạnh mưa.

Lạc đứng dậy cầm cặp, định đi lấy thêm áo khoác thì chợt thấy An đang nhìn mình với vẻ mặt rất lạ.

⁃ Hình như em nói chuyện với ai cũng hỗn hào như vậy nhỉ ?

An không chịu nỗi khi nghe cách nói chuyện giữa Lạc với mẹ, nhớ lại hành động vô phép của Lạc với cô Sinh, trên đời này nàng ghét nhất là những đứa trẻ hư đốn như thế, và nàng mặc định Lạc là một trong những số đó.

⁃ Cô nghĩ vậy thì cứ cho là vậy đi.

Lạc nghe thì đứng hình mất mấy giây, nó không hiểu tại sao An nói như vậy, cũng không muốn hiểu, không muốn hỏi cũng không muốn giải thích nữa.

Lạc trả lời xong thì bỏ đi làm luôn, không dám ở lại nghe An nói tiếp, đứa nhỏ không thèm lấy áo khoác luôn, mặc dù bên ngoài trời vẫn còn mưa lâm râm rất lạnh, nhưng mà, mưa lạnh lúc này làm sao lạnh bằng giá lạnh trong lòng..

Trưa hôm sau đi làm về, Lạc đi siêu thị gần nhà mua về rất nhiều thứ, đa số toàn là bánh kẹo, còn có cả đồ chơi, và mấy hộp thuốc, dầu xanh.

An hôm nay không đi đến công ty, nàng đang ngồi đọc tin tức trên ipad, Lạc xách đồ lỉnh kỉnh vào nhà nàng cũng chả quan tâm.

Đứa nhỏ cũng mặc kệ An, ngồi xếp thùng giấy, xếp bánh kẹo, đồ chơi vào. Lạc mua bánh kẹo đồ chơi cho tụi nhỏ, nó không có nhiều tiền nên chỉ mua được những loại bánh rẻ, dưới quê họ sẽ không chê đâu, vì dù rẻ đi chăng nữa họ cũng không bỏ tiền ra mua.

Lạc mua tận mấy hộp thuốc, nào là giảm đau, nhức đầu, nhức khớp, còn mua thêm cả dầu xanh, người già họ thích dầu xanh lắm.

Nhưng não cá vàng của đứa nhỏ quên mất hộp thuốc nào là thuốc giảm đau của mình rồi, Lạc không có tiền mua loại thuốc đắt, nó chỉ mua thuốc họ bán lẻ vài chục viên, nên vỏ hộp không có ghi gì, chỉ có ghi tên thuốc.

Đứa nhỏ đơ người, bây giờ chẵng lẽ hỏi Khả, nhưng mà giận nhau rồi không thèm hỏi đâu. Ipad An đằng kia, chắc mượn lên mạng tra được mà nhỉ.

⁃ Cô ơi

Lạc gọi nhưng An một chút phản ứng cũng không có.

⁃ Cô cho em mượn ipad một phút được không ạ ? Em chỉ tra tên thuốc thôi, em quên mất nó là gì rồi.

Lạc kiên nhẫn nói tiếp, bây giờ đáp lời An cũng chả thèm luôn rồi :(

⁃ Không.

Thẳng thừng từ chối, đừng hỏi An tại sao nàng vô tâm như vậy, chỉ là lúc đó do nàng còn bực mình Lạc và nàng không vui nên nàng không cho mượn.

⁃ Ò

Lạc không nghĩ mình bị từ chối, có hơi shock nhẹ nhưng cũng hiểu ra là do An ghét mình, nên thôi, đứa nhỏ ôm thùng giấy đi nhanh gửi nếu không thì trễ giờ đi học.

Lạc vội vàng đi mà không biết mình đánh rơi tờ giấy dưới sàn, An chuẩn bị ra khỏi nhà mới nhìn thấy, nàng nghĩ là rác thôi, nhưng vẫn nhặt lên đọc.

" Lạc có mua bánh kẹo cho tụi nhỏ, em không đủ tiền mua nhiều, lần sau em sẽ mua nhiều hơn, đồ chơi chị chia đều cho tụi nó đừng để tụi nó ganh tỵ. Hai cái áo kia em mua cho chị, cuốn sách em mua cho bé ba thưởng nó được bằng khen, chị nhớ động viên nó học. Mấy hộp thuốc kia cho mợ, thuốc đau nhức đồ thôi à, em nghĩ đau gì uống chung cũng được, nhớ dặn mợ bụng no mới uống nha, hai chai dầu gió để dành xài, còn chai kia là sữa tắm chị ve cho con chó, chị cho con mèo tắm ké cũng được, hai đứa chơi chung chắc cũng bị lây, hihi. Chị nhớ giữ bí mật không cho ai biết nha, mắc công phiền lắm. "

Mặt trước là địa chỉ, tên số điện thoại người nhận, mặt sau là những lời nhắn nhủ của đứa nhỏ.

An đứng lại suy ngẫm khá lâu, nàng bất ngờ, khó hiểu rồi áy náy. Rõ ràng đọc lá thư này Lạc rõ ràng rất tình cảm, sao trong mắt An thì Lạc rất khác, nàng nhớ lại ngày hôm qua chính mình nặng lời với đứa nhỏ, chính mình chán ghét đứa nhỏ ra mặt, làm đứa nhỏ ba ngày không dám nói chuyện, năm lần bảy lượt tránh né không dám gặp mình, An biết hết những chuyện đó chứ, nhưng An không biết được mình vô tình tổn thương đứa nhỏ như thế nào..

An dùng điện thoại chụp lại thông tin người nhận, nàng biết nàng làm gì với cái vali còn lại rồi. Số là, An khi đi công tác về, lúc ở sân bay đợi nhớ lại là nàng có hứa mua kẹo cho đứa nhỏ, nhưng nàng quên mất là đứa nhỏ thích loại nào. Nên nàng cứ vào chỗ bán bánh kẹo, mỗi loại đều lấy một bịch, còn mua thêm bánh nữa, mua ra nhét đầy cả vali.

Nàng định là về cho Lạc hết, ai ngờ về đến nhà lại nghe tin Lạc không ngoan, mà chỉ có trẻ ngoan mới được cho quà, nàng còn chưa biết tính sao thì bây giờ biết nên gửi cho ai rồi.

Lúc đầu định gửi chỗ từ thiện, nhưng cho mấy người này cũng hợp lý, chưa kể đọc lá thư của Lạc cũng có phần cảm động. An nghĩ những người này là người nhà của Lạc, đứa nhỏ đối xử với người nhà tốt như vậy mà sao hôm qua nàng lại nói như thế nhỉ ?

An có tý tự trách, chắc do tức giận bạn nhỏ lâu ngày mà Lạc không giải thích cũng không đi xin lỗi cô Sinh, lại còn nghe giọng nói chuyện của Lạc nói chuyện với mẹ nữa nên nàng không khống chế được cơn tức giận mà nói như vậy.

An định chiều Lạc đi học về sẽ nói chuyện lại với bạn nhỏ về chuyện đó, nhưng nàng đâu ngờ, bạn nhỏ lại gây chuyện nữa rồi...

~~~~~

Truyện chưa dừng đâu mấy má, ra chap chậm thôiii :))) giờ cmt, pr, review nhiều nhiều đi ra chap mới liền nè :))) chap sau ngược thân rồi

ứ ừ =)))) muốn An ngược mạnh hay nhẹ đây :)) À còn nữa, mình sắp qua Houston chơi, có ai ở đó không ? Còn nữa, có ai biết dùng Tarot không cho mình làm quen với =))))