Chương 18

Buổi tối, chúng ta tụ tập ăn cơm, mọi người đều uống chút rượu, tiễn chưởng quầy và các tiểu nhị, ta đang định đóng cửa tiệm, đột nhiên có người chặn cửa ta lại.

Ta sửng sốt, khi nhìn rõ mặt người nọ, nhất thời ngây ngẩn cả người, "Tống đại nhân?"

Tống Bá Xuyên bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng. Bụng bị một đao, trên lưng còn có vết thương do mũi tên.

Hắn không cho ta gọi đại phu.

"Ta dạy ngươi cách rút mũi tên, ngươi đừng sợ."

"Được." Ta hỏi hắn, "Có muốn uống bát rượu không, sẽ không đau như vậy."

"Không cần, ngươi mau rút đi."

Ta nghe theo lời hắn chỉ bảo, rút mũi tên cho hắn, toàn bộ quá trình hắn không hề kêu đau, nhưng ta lại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Rút xong mũi tên, Tống Bá Xuyên nói một câu: "Ta nghỉ ngơi một lát, trời sáng thì gọi ta." Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Nửa đêm hắn bắt đầu sốt cao, ta dùng rượu trắng lau người cho hắn, trông nom hắn cả đêm.

Ngày hôm sau.

"Đại nhân tỉnh rồi à, uống chút cháo đi."

Tống Bá Xuyên uống một bát cháo, tinh thần tốt hơn rất nhiều, ta muốn hỏi hắn tại sao lại bị thương, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không cần phải hỏi.

Chuyện hắn làm, hẳn là không phải là chuyện ta nên biết.

"Làm sao đại nhân biết ta ở đây?" Ta vắt khăn đưa cho hắn lau mặt.

"Hôm qua nghe nói có một vị nữ đông gia của tửu trang đánh nhau với người ta." Tống Bá Xuyên thản nhiên nói, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, "Ta vừa nghĩ, vị nữ đông gia mạnh mẽ như vậy, hẳn là ngươi rồi."

Ta dở khóc dở cười.

"Lại có thêm danh tiếng khiến người ta sợ hãi rồi."

"Rất tốt." Hắn khẽ cười.

Tống Bá Xuyên nhờ ta mua giúp hắn một bộ y phục sạch sẽ.

"Toàn thân mùi rượu, ngươi..." Hắn đi ra ngoài, vẻ mặt hơi ngại ngùng.

"Nửa đêm ngài bị sốt, ta dùng rượu trắng lau người cho ngài." Ta sợ hắn cho rằng ta mạo phạm, vội vàng giải thích, "Ta, ta không nhìn kỹ."

Nói xong, lại hối hận bản thân nói năng hàm hồ. Giải thích xong ngược lại càng thêm ngại ngùng.

"Quả nhiên," Tống Bá Xuyên sững sờ một chút, sau đó mỉm cười lắc đầu, "Triệu đông gia không phải nữ tử tầm thường, là Tống mỗ đã lo lắng nhiều rồi."

Hắn rất nhanh liền rời đi, ta đợi hai ngày không thấy hắn trở về, liền thu dọn đồ đạc quay về kinh thành.

Không ngờ trên đường về, lại gặp được hắn.

Hắn cưỡi ngựa, dáng người thẳng tắp, thần sắc ung dung, bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra, hắn đang mang trọng thương chưa lành.

"Thật trùng hợp, đại nhân." Ta rất vui khi gặp được hắn.