Chương 23

Hắn lắc đầu.

"Vậy thì ăn ở đây?" Ta hỏi hắn.

"Được." Hắn tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nhìn ta, "Ngươi nấu cơm sao?"

Ta cầm lấy túi thơm, cởi tạp dề, "Ta nấu. Ta đi mua thức ăn, ngài ngồi chờ ta một lát."

Hắn nói được.

Ta đi được mười mấy bước, lại chạy ngược trở lại, "Đại nhân, tối nay ăn thịt bò hầm được không?"

Hắn nhìn ta chằm chằm, nhìn rất chăm chú, một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời.

"Đại nhân?" Ta khua tay trước mặt hắn.

Hắn hoàn hồn, gật đầu nói: "Cái gì ta cũng ăn được."

Thanh Quyên giúp ta nấu nướng, buổi tối ta làm tám món ăn một món canh, Tống Bá Xuyên ngồi xuống, nhưng mọi người lại không dám, vây quanh nhìn hắn ăn.

"Nếu các ngươi đều đứng, vậy ta đi đây." Hắn nói.

Chúng ta đều ngồi xuống, lúc đầu còn hơi gò bó, Tống Bá Xuyên uống một chén rượu, mọi người uống hai chén rượu vào, liền trở nên thoải mái hơn.

Sáu người chúng ta ríu rít nói chuyện, đều là những chuyện vụn vặt trong nhà.

"Mua thịt thì phải mua thịt của Lưu thẩm, thịt heo của bà ấy mềm." Thanh Quyên nói.

"Thịt heo cũng có phân biệt sao?" Tống Bá Xuyên nhấp một ngụm rượu, mỉm cười hỏi.

Thanh Quyên gật đầu, còn không quên cụng ly với Tống Bá Xuyên, "Đại nhân giống như tiên nhân trên trời, không hiểu những điều này."

"Thịt heo ấy hả, khác biệt lớn lắm đấy."

Thấy Tống Bá Xuyên thích nghe, ta liền không ngăn cản bọn họ nữa, chống cằm vui vẻ lắng nghe.

Sáu người chúng ta đều say.

Lúc Tống Bá Xuyên rời đi, chúng ta loạng choạng tiễn hắn đến cửa.

Ta không nhớ rõ mình đã nói gì, nhưng có một hình ảnh rất rõ ràng, đó là ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Bá Xuyên không buông.

Hình như là nói đến chỗ cảm động, ta còn khóc.

Bởi vì sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, mắt của sáu người chúng ta đều sưng húp.

"Tối qua ta đã nói gì vậy?" Ta dùng nước lạnh đắp mắt, trong đầu trống rỗng.

"Ta biết." Trụ Tử nuốt nước miếng, "Đông gia, tỷ nói Tống đại nhân quá đáng thương, không có mẫu thân thì cũng giống như không có nhà, tỷ còn dặn dò hắn sau này muốn ăn gì thì cứ nói với tỷ, đến đây ăn."

"A, ta nhớ ra rồi." Thanh Quyên cũng nói, "Tỷ còn nói sau này chúng ta là người một nhà, không cần khách sáo."

Ngân Kiều giơ ngón cái với ta, "Đông gia, bản lĩnh nịnh nọt của tỷ càng ngày càng cao siêu rồi."

Ta ngã xuống ghế, xấu hổ muốn độn thổ.

Tống Bá Xuyên thì có gì đáng thương chứ, người đáng thương rõ ràng là ta.

"Chắc là công cốc rồi." Ta thở dài, "Chỗ dựa của chúng ta chắc chắn giận rồi."

Nửa tháng sau, quả nhiên chứng minh dự cảm của ta là đúng, Tống Bá Xuyên không đến tửu trang, ta đến Tây Viên cũng không tìm thấy hắn.

Hắn dường như đang trốn tránh ta.

Ta cũng không thể lúc nào cũng đi tìm hắn, chỉ có thể cầu nguyện ngày hôm đó hắn cũng say, cái gì cũng không nhớ rõ.