Ngoại Truyện 2

Trên đường trở về, ta cố ý chờ nàng ấy, quả nhiên gặp được nàng ấy, nàng ấy mời ta cùng đi chung xe ngựa, ta vui vẻ đồng ý.

Ngồi xe ngựa quả nhiên thoải mái hơn cưỡi ngựa.

Lúc ở khách đi3m, tiểu nhị nói chỉ còn một phòng, nàng ấy vội vàng giải thích, ta cảm thấy rất thú vị, nàng ấy còn trừng mắt nhìn ta.

Nữ tử này, một chút cũng không sợ ta.

Buổi tối chúng ta đi thả đèn hoa đăng, ta hỏi nàng ấy ước nguyện điều gì, nàng ấy lại chột dạ, vội vàng múc nước đẩy đèn hoa đăng đi, ta thật sự rất tò mò, liền bảo thuộc hạ chặn đèn hoa đăng lại, mang đến cho ta.

Ta nhìn mười sáu chữ trên đèn, cả đêm không ngủ.

Không hiểu đây là cảm giác gì, nhưng trong lòng ngứa ngáy, không thể khống chế được.

Cảm giác không thể khống chế càng ngày càng rõ ràng, ta còn cố ý đi tìm nàng ấy, nàng ấy rất vui vẻ giữ ta lại ăn cơm, còn hỏi ta có muốn ăn thịt bò hầm hay không.

Nàng ấy và các tiểu nhị của nàng ấy chỉ uống chút rượu đã ồn ào, ríu rít nói chuyện cả đêm, nhưng mà rất náo nhiệt.

Giống như gia đình vậy.

Từ nhỏ đến lớn, những trường hợp náo nhiệt như vậy đều không có ta, thì ra người trong cuộc, cảm giác là như vậy, rất ấm áp.

Lúc ta rời đi, Triệu Lan Ngọc vậy mà lại nắm lấy tay ta, nói rất đau lòng cho ta, nói ta từ nhỏ đã sống rất khổ cực, sau này muốn ăn gì ngon thì cứ nói với nàng ấy.

Thật muốn xem thử phản ứng của nàng ấy sau khi tỉnh rượu, biết được mình đã nói những lời này, nhất định là rất thú vị.

Đêm đó, tàn dư của Tam hoàng tử ra ngoài gây rối, ta nghe nói địa điểm, biết tửu trang của nàng ấy ở đó.

Tửu trang chính là mạng của nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ ở lại đó không đi.

Lý trí nói cho ta biết, ta không thể ra khỏi cung, nhưng ta vẫn ra ngoài, nhìn thấy nàng ấy không sao, ta mới hoàn toàn yên tâm.

Có điều nàng ấy rất dũng cảm, vậy mà lại dẫn theo hàng xóm g i ế t c h ế t đám người kia để tự cứu lấy mình.

Ta thay nàng ấy xin Thánh thượng ban thưởng, xin Thánh thượng viết cho nàng ấy một tấm biển hiệu thật lớn.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta đi tìm nàng ấy, nàng ấy không ở tửu trang, ta liền đến nhà nàng ấy, cửa không đóng, ta do dự một chút rồi bước vào, lại nghe được nàng ấy và Tiêu Nhung nói chuyện.

Chuyện của bọn họ ta đều biết, mười năm bên nhau, tình nghĩa sâu đậm.

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến ta, ta thích nàng ấy, nàng ấy còn chưa biết, ta phải nói cho nàng ấy biết, để nàng ấy lựa chọn trước mặt ta.

Nàng ấy lựa chọn rồi, trong mơ vẫn luôn gọi tên ta.

Tiêu Nhung cũng nghe thấy, bộ dạng đó thật đáng thương.

Nhưng không đáng để thương hại.

Nàng ấy tỉnh lại, ánh mắt nhìn ta sáng rực, nàng ấy cũng thích ta.

Kỳ thật ta sớm nên biết, dù sao trên chiếc đèn hoa đăng kia, nàng ấy đã bày tỏ tâm ý với ta rồi.

Tiêu Nhung bảo ta đối xử tốt với nàng ấy, chuyện này cần hắn phải nhắc nhở sao? Với cái đầu óc tính toán thiệt hơn của hắn, không có tư cách nhắc nhở ta.

Ta thích Triệu Lan Ngọc, đã nhận định nàng ấy, đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng ấy, toàn tâm toàn ý, cả đời này.

- Hết-