Chương 1: Quá khứ của Tôn Phỉ Phỉ

Bốn giờ sáng .

Tôn Phỉ Phỉ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa bất ngờ, cô bực bội bật dậy khỏi giường và nhìn đồng hồ báo thức.

Tiếng gõ cửa này, không cần nghĩ cũng biết lại là tên khó chịu kia.

Cô lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác choàng lên người rồi bước vào phòng ngủ bật đèn.

Nhưng người bên ngoài có vẻ không kiên nhẫn nên đạp vào cửa vài cái thì cô mới ra mở cửa.

Ngay khi cô vừa mở ra, Đường Tri Thâm liền thuận thế ngã vào người cô. Cánh tay đặt trên vai cô ấy, gần như toàn bộ trọng lượng đều đổ dồn trên cô ấy. Nếu không phải tay kia của anh ta vẫn đang giữ mép cửa, Tôn Phỉ Phỉ cảm thấy mình nhất định sẽ bị anh ta đánh ngã xuống đất.

Tôn Phỉ Phỉ bị người hắn dẫn đầu lùi lại một bước, suýt chút nữa ngã xuống, không còn cách nào khác là phải dừng eo anh lại.

Hắn dường như rất mệt mỏi, tay áo khoác bị hắn xắn lên, vạt áo phía trước để hở, cà vạt buông hờ hững quanh cổ, trong hơi thở nồng nặc mùi rượu .

Một từ lóe lên trong đầu Tôn Phỉ Phỉ ngay lập tức , " mặt người dạ thú", đó là điều hoàn hảo cho anh ta. Hắn hiếm khi mặc những bộ quần áo trang trọng như vậy vào những lúc bình thường.

Đường Tri Thâm liếc nhìn người phụ nữ đang chật vật ôm anh, cắn chặt môi , cau mày bất mãn vì bị đánh thức . Thay vào đó, ngược lại rất sung sướиɠ và cố ý cúi sát vào mặt cô một cách đùa cợt :

"Sao mở cửa chậm như vậy, bên trong có người ẩn giấu nam nhân sao?"

Vừa đến gần cô, đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người, không biết cô đang dùng sữa tắm của nhãn hiệu gì, có vẻ rất thích mùi hương này, mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu.

Tôn Phỉ Phỉ thậm chí còn tức giận hơn khi cô nghe những gì anh ta nói, anh ta đến đây muộn như vậy để làm phiền giấc mơ mà còn muốn trêu đùa.

Đường Tri Thâm cúi người rất gần, hơi thở khi hắn nói đều phả vào mặt cô khiến cô tê dại, còn có mùi rượu khiến cô làm ra vẻ ác độc. Cô không chịu nổi mùi rượu, đỡ Đường Tri Thâm đang lắc lư bước ra khỏi phòng ngủ, dùng sức kéo tay một cái, nghiến răng nghiến lợi:

"Đường Tri Thâm, nhìn xem bây giờ là mấy giờ. Lần sau mà còn như vậy đừng tới đây nữa, ở bên ngoài ngủ đi."

Hắn ngã thẳng xuống giường mà không có điểm tựa, đổi tư thế thoải mái nằm úp sấp xuống, không cởi giày ngoài , túm lấy chăn bông bên cạnh che nửa khuôn mặt .

Bên trong chăn bông ấm vẫn còn mùi thơm của cô, nghĩ tới đó thoải mái ngủ thϊếp đi như thế này, một lúc sau anh bất cẩn :

"Cô đang tức giận , Tôn Phỉ Phỉ. Đừng quên ai đã trả tiền cho căn phòng này."

"..."

Không được cô đáp lại , hắn không buông tha

"Cô phải chăm sóc tôi thật tốt thì mới có tiền ở đây biết không?"

"..."

Đường Tri Thâm nghiêng người nhìn cô lẳng lặng giúp hắn cất đôi giày đã cởi xuống gầm giường, đèn trong phòng không sáng lắm, nhìn đồng hồ trên mặt cô cũng không rõ . Thấy cô không nói chuyện mà trở lại trạng thái bình thường buồn tẻ , anh mất hứng ngủ thϊếp đi, mắt híp lại.

Tôn Phỉ Phỉ tắt đèn , nhẹ nhàng đóng cửa bước vào phòng ngủ.

Chỉ có một chiếc giường, thường thì anh chiếm giường còn cô sẽ ngủ trên sô pha, nhưng giờ cô không còn buồn ngủ nữa.

Màn đêm mịt mù, ánh trăng mờ ảo tràn xuống con phố vắng lặng và vắng lặng . Thỉnh thoảng có gió thổi và lá xào xạc.

Tôn Phỉ Phỉ tự rót cho mình một ly rồi thẫn thờ ngồi trên ghế.

Đường Tri Thâm nói đúng, tiền thuê phòng này thuộc về hắn , hắn cũng trả tiền học đại học cho cô. Cô chẳng qua là một con sâu đáng thương sống bên cạnh hắn.

Khi Tôn Phỉ Phỉ 16 tuổi, cha cô bỏ rơi cô và mẹ cô.

Hôm đó đúng là giao thừa, mọi người đang chuẩn bị cho bữa tối đón giao thừa. Tôn Phỉ Phỉ ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp giúp mẹ rửa rau , hơi lạnh khiến tay cô đỏ bừng , lâu lâu lại đưa .

Vừa định đem bát đĩa đã rửa vào bếp thì có tiếng gõ cửa. Cô đặt giỏ rau xuống đất, lấy tay vò quần áo rồi đi ra mở cửa.

Hai người đàn ông lạ mặt đứng ngoài cửa.

Một người hỏi cô ấy có bố mẹ ở nhà không, cô ấy chỉ về hướng bếp và nói với anh ta rằng mẹ cô ấy đang ở trong bếp. Hai người đi ngang qua cô vào bếp.

Cô cũng tò mò đi theo và run rẩy bám vào cửa để nghe họ nói gì.

Những người trong phòng cố tình hạ giọng, cô không nghe thấy gì, thay vào đó, cô nhìn thấy khuôn mặt của mẹ cô ngày càng sợ hãi, cuối cùng, cô dường như không thể chịu đựng được nữa và bắt đầu khóc.

Sau đó, cô được biết bố mình đi vay nặng lãi để đánh bạc, thua lỗ.

Người cho vay yêu cầu hoàn trả tiền , đồng thời đe dọa sẽ chặt tay anh nếu không trả tiền. Anh ta bị dồn vào chân tường trộm tiện rồi biến mất

Người dân trong làng bàn tán sôi nổi

Hai người nói với họ rằng hãy chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt và rời đi. Để lại một mình mẹ cô nghẹn ngào và lẩm bẩm một mình:

"Về sau tôi biết phải như thế nào?"

Khi đó, Tôn Phỉ Phỉ nhận ra rằng giờ đây cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ. Cô bước đến ôm chầm lấy cô, nói rằng còn có mình, sau này sẽ nương tựa vào nhau.

Mẹ của Tôn Phỉ Phỉ là người dân quê , chưa từng đọc sách, tuổi còn trẻ đã gả cho cha cô, chỉ ở nhà chăm lo gia đình. Có thể nói mẹ chưa thấy qua việc gì trên đời, việc này đối với bà như là trời sập.

Buổi tối hai mẹ con ăn tối cuối cùng ở nhà.

Cô ăn hết các món trên bàn mà lòng cảm xúc lẫn lộn, no căng bụng . Thấy cơm trong bát chưa trào nhiều , mẹ cô đặt đũa xuống và nắm tay cô nói: “ Con ơi! Mẹ đã liên hệ được với một người họ hàng xa ở thành phố A, chúng ta đên làm việc cho họ, đời có tiền rồi dọn ra sau. Cơm nước xong, thu dọn hành lý, sáng mai xuất phát”

Cô hiểu chuyện gật đầu, không nói gì thêm.

Bóng đêm buông xuống, ngoài cửa truyền đến âm thanh vui đùa, mấy đứa nhỏ đang cùng nhau đốt pháo hoa.

Mọi năm, thường thì Tôn Phỉ Phỉ cũng sẽ ra quầy bán quà vặt mua vài cây pháo hoa chơi cùng chúng, nhìn pháo hoa trong rồi nở nộ trong không trung, cả trái tim dường như được chiếu sáng.

Mai dọn đi rồi, cảnh sắc quen thuộc này, những người cùng nhau lớn lên không biết bao giờ mới gặp lại.

Lúc này có tiếng đập cửa, là hàng xóm Vương Hiểu Lan kêu cô ra ngoài xem pháo hoa. Tôn Phỉ Phỉ thất thần mở cửa, hoàn toàn không có hứng thú. Vương Hiểu Lan nhìn một cái liền hiểu cô có tâm sự, kéo cô ngồi vào cửa bậc thang, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Tôn Phỉ Phỉ liềm đem câu chuyện buổi chiều tâm sự.

Vương Hiểu Lan nghe xong thực sự khϊếp sợ, nhưng lo lắng nhiều hơn. Cô dọn đến thành phố A e chừng sau này rất khó có thể gặp lại nhau.

Tối đó, Tôn Phỉ Phỉ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không ngủ được, tới gần canh ba mới thϊếp đi.

Ngay hôm sau, sáng sớm mẹ cùng cô kéo hành lý bắt chiếc xe buýt sớm nhất chuẩn bị đến Giang gia nhờ cậy.

Tuy nói bà con nhưng kì thật rất ít khi lui tới.

Bà ngoại Tôn Phỉ Phỉ tuổi trẻ nổi tiếng là hoa khôi, dung mạo tú lệ, dáng điệu thướt tha, gia cảnh tốt, người theo đuổi không đếm xuể.

Sau danh tính truyền tới Đào Viên trấn, Đào Viên trấn có Giang lão thái gia nghe được từ bà mối bà ngoại bát tự với con trai, hôm sau liền tới cửa cầu hôn.

Hai bên trưởng bối thấy hai nhà môn đăng hộ đối trai tài gái sắc, vừa lòng, nhận định là nhân duyên tốt, vì thế liền định ra hôn sự này.

Khi ấy còn tôn sùng: “ Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, cho dù bà ngoại ngàn vạn lần không muốn cùng phải đồng ý.

Bà ngoại gả vào Giang gia, năm thứ hai liền sinh con trai làm Giang lão thái gia rất vui mừng, càng chiếu cố 2 mẹ con họ. Nhưng chồng bà càng ăn chơi trác táng, không làm việc đàng hoàng thường xuyên đến nơi phong nguyệt, dẫn tới thân thể suy yếu, hơn ba mươi tuổi liền qua đời. Giang lão thái gia thương bà còn trẻ, chồng mất sau một năm liền đồng ý cho bà tái giá.

Không lâu sau, bạn trai ngày trước của bà ngoài Tôn Phỉ Phỉ tham gia quân ngũ trở về. Tay trái bị một viên đạn đánh xuyên qua làm liệt chi, trong thôn nữ nhân ghét bỏ ông thân thể tàn tật, không ai chịu gả. Bà lại không màng cha mẹ phản đối cùng ông ở bên nhau. Vài năm sau hạ sinh bà ngoại Tôn Phỉ Phỉ. Bà ngoại thường mang theo con gái đến Giang gia để gặp mặt anh trai, tuy hai người cùng mẹ khác cha nhưng vô cùng hòa thuận. Khi đó 2 nhà còn liên hệ thân thiết, nhưng từ khi Giang lão thái gia qua đời, Giang gia dọn tới nội thành, từ đó hai nhà cơ hồ không lui tới.

Giang gia hiện nay nam chủ nhân là con trai của anh trai bà ngoại Tôn Phỉ Phỉ, năm đó sau khi rởi khỏi Đào Viên trấn, Giang lão thái gia để lại một tiểu điếm bắt đầu làm dược liệu, sau này càng làm càng sinh lời, sáng lập công ty.

Tôn Phỉ Phỉ rời khỏi Tinh Sa trấn, trên người là vài bộ quần áo cũ, màu xám ô vuông, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng bởi vì đã đi qua nhiều năm nên cũng không còn là màu trắng.

Đứng trước đại biệt thự Giang gia nhìn có vẻ tách biệt thành 2 mảng màu. Giống như con mèo rơi vào một lu gạo mà có vô số chuột nhìn chằm chằm mà không biết làm gì.

Bảo mẫu nói với hai người, Giang tiên sinh mang theo con gái đi chúc tết, ngày mai mới về. Trước tiên nghỉ ngơi ở phòng dành cho khách, sau Tiên sinh về sẽ xắp sếp sau.

Đêm đó hai mẹ con nằm trên một chiếc giường, mẹ dặn dò. Giang thúc thúc có bảo mẫu từ chức, trong nhà thiếu người chăm sóc, qua mấy ngày sẽ đi hỗ trợ. Tôn Phỉ Phỉ nghe lời gật đầu.

Đêm khuya, mẹ đã ngủ rồi, Tôn Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ về sau ăn nhờ ở đậu sinh hoạt, đầu óc suy nghĩ làm thế nào cũng không ngủ được…

Cả đêm không ngủ, ngày hôm sau mới sáng sớm liền cùng mẹ xuống lầu. Vừa vặn đυ.ng Giang thúc thúc trở về, còn chưa kịp thay quần áo đang gọi điện thoại. Hàng năm ở ngoài bôn ba dốc sức bên ngoài thoạt nhìn càng hiện già nua.

Tôn Phỉ Phỉ liền chào một tiếng. Giang Thanh nhìn rồi huyên vài câu, ngữ khí thân thiết không giống bề ngoài lạnh nhạt. Thê tử ông 10 năm trước đã qua đời để lại một cô con gái nhỏ. Hai vị lão gia qua đời, dặn dò có chết cùng không được quên đi quê quán. Ông đành chiếu cố bọn họ. Mấy ngày hôm trước bảo mẫu từ chức, nhạc phụ bên kia thân thể không tốt, trong khoảng thời gian ngăn không thể tìm thấy người phù hợp.

Trước mắt là mẹ Tôn Phỉ Phỉ. Tuy nhiều năm không gặp nhưng trong ấn tượng, muôi muôi này khi còn nhỏ luôn dịu hiền ngoan ngoãn, thường được gia gia khen hiểu chuyện. Để bà chăm sóc ông cùng yên tâm chút