Chương 5: Triệu Công Vân thích cô

Tôn Phỉ Phỉ không ngờ rằng Doãn Tú Thanh nổi danh kia giờ lại cùng Đường Tri Thâm thân thể áp sát .

Cô giả vờ như không nhìn thấy hai người trên sô pha, đi thẳng đến chỗ Du Thần. Du Thần đứng dậy đẩy cô ngồi dậy, rót thêm một cốc hoa quả đưa cho cô. Cô ngồi trên tay ghế sofa, giữ khoảng cách với họ.

Tôn Phỉ Phỉ không muốn ở đây quá lâu nên đi thẳng vào vấn đề và thậm chí không thèm chào:

"Tìm tôi có chuyện gì?"

Du Thần không trả lời, nhưng lại nhìn chằm chằm cô một hồi, có chút ái muội

"Tôn Phỉ Phỉ, miệng em bị nam nhân nào cắn vậy?"

Đèn pha trong bar đều đã tắt, chỉ để lại một số đèn nhỏ rất mờ. Một mặt dùng để điều chỉnh bầu không khí, cũng thuận tiện xảy ra những chuyện không thể tả được khi những vị đại ca này không thể khống chế .

Cô đang ngồi rất gần bên trong, và toàn bộ cơ thể của cô bị che khuất trong bóng tối . Nếu không phải qua cửa, Du Thần nhìn thấy vết thương , thì anh ta sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nó.

Sau khi Du Thần nói xong những lời đó, ánh mắt của những người khác đều tập trung vào cô, Tôn Phỉ Phỉ cảm thấy thật xấu hổ khi bị phát hiện ra, cô ước mình có thể tìm được một cái hố để chui xuống.

Cô khẽ đảo mắt, Đường Trí Thâm bình tĩnh không chút gợn sóng mắt , anh ta thản nhiên nghịch cái bật lửa trong tay, liên tục đóng mở, lúc nào đó Doãn Tú Thanh cũng kéo khóa áo lên rồi , nghiêm túc ngồi sang một bên.

"Không, buổi sáng bị đập vào bàn "

Tôn Phỉ Phie nói xong liền cầm nước trái cây lên uống, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài.

Nghiêm Úc ở một bên nói:

"Ngày thường không gặp em cáu kỉnh như này. Không biết còn tưởng em bị cắn đấy."

Nói xong, anh ta cắn người phụ nữ đang nằm trên tay, sau đó nghe thấy tiếng người phụ nữ rên lên đau đớn.

Du Thần ngẩng đầu và nhìn cô ấy một cách kỳ lạ .

Hiếm mới thấy anh ta mở miệng nói chuyện một cách nghiêm túc:

" Gọi em đến đây vì muốn nói với em một điều. Em có nhớ lần trước đưa em đến bữa tiệc sinh nhật của Triệu Công Vân không?"

Du Thần lật một vài bức ảnh từ điện thoại của mình để cho Tôn Phỉ Phỉ xem. Những bức ảnh được chụp trong bữa tiệc sinh nhật vừa rồi, và có một bức ảnh nhóm, người đứng giữa với nụ cười rạng rỡ nhất là Triệu Công Vân.

Cô lật xem ảnh trong điện thoại, khi nhớ lại, cô lại nghe thấy anh nói:

"Sau này Triệu Công Vân nói với tôi rằng anh ấy có cảm tình với em, để anh giới thiệu với em. Em nghĩ thế nào?"

Cô cảm thấy hôm nay cô rất sợ những người đào hoa . Cô đã trở thành đối tác giả với Chu Thành vào buổi sáng . Giờ lại thêm một Triệu Công Vân nói có cảm tình?

Tôn Phỉ Phỉ nhìn người đàn ông trong bức ảnh, rõ ràng là rất xa lạ.

Một ngày vào tháng trước, buổi sáng cô không có lớp, cô muốn ngủ đến trưa, nhưng bị Đường Tri Thâm kéo lên trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê, bảo cô đi dự tiệc sinh nhật của Triệu Công Vân . Cô hoàn toàn không biết một Triệu Công Vân nào . Nghĩ rằng đó chỉ là một bữa tiệc đơn giản, cô không có thời gian để ăn mặc, và thậm chí cô không trang điểm mặc bộ quần áo bình thường

Khi đến đó, cô phát hiện ra rằng những người khác đều mặc quần áo rất chỉnh tề, váy, lễ phục, trang điểm rất kĩ. Cô như một kẻ ngốc, lạc quẻ trong dòng người .

Cô vô cùng khó chịu khi bị ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào, cô lo lắng đến mức kéo tay áo Đường Tri Thâm, than thở:

"Tại sao anh không nói rõ là đây là một bữa tiệc trang trọng như vậy, nếu biết sớm hơn thì tôi đã ăn mặc đẹp và đến đây."

Tôn Phỉ Phỉ núp sau lưng hắn và rất cẩn thận để không nhìn thấy ai, điều này khiến hắn cảm thấy hài lòng.

"Nói cho em cũng chẳng có ích lợi gì, trong tủ có vài món quần áo đổi đi đổi lại, mà mặc đẹp thì vẫn là cô gái xấu xí đi."

"..."

Cô không thể nói gì, nhéo mạnh vào lưng hắn, khi nghe thấy tiếng đau , cô mới nguôi giận và buông tay.

Trên thực tế, Đường Tri Thâm nói đúng, cô ấy không thể thay đổi con vịt con xấu xí cho dù cô ấy không ăn mặc đẹp đẽ, giống như một số người đã được định sẵn chỉ là những vai diễn trong cuộc sống .

Cô không tin một thiếu gia giàu có như Triệu Công Vân lại có cảm tình với cô. Thật là đào hoa , cô không muốn có thêm quan hệ với Đường Tri Thâm và những người xung quanh hắn nữa .

Du Thần thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào bức ảnh như thể đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng anh ấy không đáp lại. Vừa định hỏi cô đã nhớ, Đường Tri Thâm đột nhiên lạnh lùng nói :

"Cô mặc đồ như vậy nhìn cũng đẹp sao? Xem ra Triệu Công Vân đối với cô là thật rồi. Còn suy nghĩ gì nữa, tiền sau khi vào nhà Triệu gia cũng dễ lấy."

Đường Tri Thâm đang hút một điếu thuốc và ung dung bắt chéo chân, như thể không liên quan gì đến anh ta.

Hắn nói thật khó nghe. Những vòng khói từ miệng anh ta tràn ngập trong không khí, Tôn Phỉ Phỉ không nhìn rõ biểu cảm trên khuân mặt anh ta. Nhưng tất cả những người có mặt đều chăm chú lắng nghe những gì anh ta nói với cô.

Nghiêm Úc cười ra tiếng và không giấu giếm sự khinh thường của đối với Tôn Phỉ Phỉ. Anh ta thẳng tính, luôn biểu thị suy nghĩ trên khuôn mặt. Theo quan điểm của hắn, nhiều phụ nữ tiếp cận họ là vì tiền.

Du Thần không đồng ý:

"Nếu Tôn Phỉ Phỉ giống như những gì các ông nghĩ đâu, cô ấy mồi chài Triệu Công Vân? Ba chúng ta còn tốt hơn anh ta ."

Nói rồi liền nhìn về phía Tôn Phỉ Phỉ . Tôn Phỉ Phỉ biết Du Thần đang nói đùa, cô rất vui mừng vì anh ấy không coi thường cô như hai người kia, thậm chí còn giúp đỡ cô.

"Tôn Phi Phi, chúng ta chỉ có nhiệm vụ giới thiệu. Tùy ý em, nếu muốn thử, anh có thể hẹn ngay bây giờ. Nếu em không muốn, anh sẽ từ chối, để đỡ rắc rối sau này. "

Ngày thường bọn họ đã quen với việc tâng bốc, được nịnh nọt, muốn gì có đó, và anh ấy sợ rằng Triệu Công Vân sẽ cảm thấy mất mặt, sau này sẽ gây khó dễ cho cô.

Cô đoán rằng Triệu công tử chỉ đang trêu đùa , thỉnh thoảng muốn cỏ dại sau khi ăn quá nhiều sơn hào hải vị. Nhưng anh đã hứa sẽ giúp mình từ chối tốt nhất, cô nghĩ một lúc trước khi mở lời :

"Vậy thì hãy giúp em nói với anh ấy rằng em đã có bạn trai rồi, cảm ơn lòng tốt của anh ấy."

Du Thần tưởng rằng vì để từ chối nên cô lấy cớ là đã có bạn trai, nhưng thấy giọng điệu của Tôn Phỉ Phỉ khá nghiêm túc, không có vẻ gì là giả, trong lòng không khỏi có chút khó hiểu. :

" Em có bạn trai khi nào, sao không thấy nói gì?"

Cô bình tĩnh trả lời:

"Sáng nay, chưa kịp nói chuyện."

Hôm nay? Anh hơi ngạc nhiên. Nghiêm Úc ở bên cũng tò mò hỏi:

"Sao có thể trùng hợp như vậy, là ai?"

"Một học trưởng ở đại học ."

Du Thần cảm thấy nếu cô muốn từ chối, cô không thể bịa ra một người bạn trai không chính đáng.

"Xem đi, có bạn trai cũng không nói với anh em. Gọi qua đây làm quen đi”

Cô gật đầu, ngữ khí cũng trở nên tùy ý:

"Em vừa mới xác lập quan hệ, anh ấy cũng không có thói quen đến đây, để lần sau đi."

Du Thần lại trò chuyện với cô ấy. Khi trời đã khuya, anh ấy định đưa Tôn Phỉ Phỉ về nhà. Hai người nhìn nhau , chuẩn bị đứng dậy , Đường Tri Thâm bước tới, nắm lấy cổ tay của Tôn Phỉ Phỉ, ngữ khí khiến người khác không thể từ chối :

"Tôi đưa cô ấy về."

Tôn Phỉ Phỉ muốn từ chối ý định tốt của hắn, nói rằng cô có thể bắt taxi, nhưng Đường Tri Thâm phớt lờ cô. Hắn tự mình kéo cô đi . Cô cố gắng rụt tay lại, nhưng lại càng bị hắn bắt lại một cách mạnh bạo.

Cánh tay của Tôn Phỉ Phỉ bị hắn kéo đau, bảo buông tay, nhưng hắn ta dường như không nghe thấy.

Hai người nửa kéo nửa bước đến bãi đậu xe, Đường Tri Thâm mới buông tay, mở cửa xe đẩy cô vào. Cô loạng choạng, sút đập đầu vào xe.

Đường Tri Thâm cũng ngồi xuống, khởi động xe .

Tôn Phỉ Phỉ không mặc quần áo ấm vào buổi sáng, và mặc dù nhiệt độ trong xe ấm hơn nhiều so với bên ngoài , cô vẫn rùng mình. Đường Tri Thâm chú ý điều chỉnh điều hòa một chút.

Rõ ràng là Đường Tri Thâm để ý, nhưng hắn lại tập trung vào con đường phía trước mà không nói một lời, sắc mặt càng thêm băng giá, như thể cô nợ hắn.

Cả hai im lặng suốt quãng đường, và chiếc xe chìm trong bầu không khí áp lực.

Cô nhìn cảnh đường phố lướt qua ngoài cửa sổ, nghĩ rằng nhanh về đến nhà đi Có thể là do nhiệt độ trong xe ấm lên, một lúc sau cô bắt đầu dần dần buồn ngủ.

Cô hạ phần tựa lưng xuống và tìm một vị trí thoải mái để nằm xuống. Khi cơn buồn ngủ sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói lạnh lùng của Đường Tri Thâm đột nhiên vang lên:

"Em thích hắn?"

"Um."

Thật ra cô không nghe thấy anh nói gì, đầu óc choáng váng và thật sự rất buồn ngủ, cô ngủ thϊếp đi với một câu trả lời chiếu lệ.

Khi giọng cất lên, hắn biết rằng cô đã ngủ say.

Nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô thật yên tĩnh và ôn hòa, khóe miệng khẽ mở, lông mày không còn cau lại mà giãn ra.

Tri Thâm nhớ rằng khi cô mới chuyển đến trường của họ, da cô đỏ đen, toàn thân gầy gò, trông rất không khỏe mạnh.

Sau này không biết là hợp nước thành phố hay nhà họ Giang chăm sóc rất tốt, làn da của cô ấy càng ngày càng trắng sáng, vạn người mê. Diện mạo không đổi, nhưng trông mịn hơn rất nhiều .

Không có gì ngạc nhiên khi Triệu Công Vân thích cô

Khi Triệu Công Vân mời họ vào ngày sinh nhật của mình, hắn không muốn đưa Tôn Phỉ Phỉ đến đó. Một vài người đang hò hét đi uống nước vào ngày hôm đó, nhưng Triệu Công Vân đột nhiên nhắc đến Tôn Phỉ Phỉ, và xin họ dẫn cô ấy đi cùng trong ngày sinh nhật. Nghiêm Úc trêu ghẹo rằng anh ấy có thích rồi không Anh ta không hề giấu giếm điều đó.

Anh ta cho rằng Triệu Công Vân chỉ muốn chơi đùa, liền thản nhiên . Ngày đó anh bước tới tìm Tôn Phi Phi, cố ý không nói rõ để cô trở nên xấu xí trước mặt Triệu Công Vân.

Những gì Du Thần nói vừa rồi khiến hắn ngạc nhiên. Anh ta đối với cô vẫn luôn nhớ mong? Triệu công tử kia vẫn đang si tình . Nhưng khi anh ấy nghe thấy điều đó, hắn chính là cảm giác khó chịu.

Khi nghe Tôn Phỉ Phỉ nói rằng cô đã có bạn trai, hắn càng ngày càng chán nản, trong lòng như dâng lên một nỗi lo lắng vô cùng khó chịu .

Khi đưa cô về nhà chính là lúc đầu óc đang nóng lên, đưa cô lên xe nhưng không biết phải nói gì. Khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ yên bình trên gương mặt cô, nỗi bực bội trong lòng cũng dịu đi rất nhiều.

Với một cái nhếch mép tự mãn, anh nhấn ga phóng nhanh về phía nhà cô.