Chương 3: End

Kỷ Dĩ Bắc click vào tấm ảnh, sau đó nhìn kỹ thì phát hiện quán lẩu mà Cá Hầm Cải Chua đi ăn chính là quán lẩu hắn mở.

Không hiểu sao, hắn đột nhiên muốn dạo quanh quán lẩu một vòng.

Nghĩ vậy, Kỷ Dĩ Bắc cũng làm ngay.

Nhà hắn cách tiệm lẩu không xa, chỉ mất khoảng 20 phút. Lúc đó, Cố Cẩn cũng mới vào được một lúc. Anh đến cùng bạn bè của mình và gọi loại siêu siêu cay.

Vào mùa đông lạnh giá, ăn lẩu nóng hôi hổi khiến người đổ mồ hôi là chuyện mà ai cũng muốn nhất.

Cố Cẩn bị nóng đến mức cởi luôn áo len, chỉ để lại chiếc áo phông mỏng.

Người bạn vừa nhâm nhi cốc trà đá vừa hỏi:” Đừng để đông lạnh đấy, có muốn mặc cái áo khoác mỏng này của mình không?”

“Không!” Cố Cẩn nói:” Mình còn chưa có bắt đầu ăn.”

“Nghe nói tiểu thuyết mới của cậu bị người ăn vạ?”

“Có tên siêu ngu ngốc vờ làm fans của người khác rồi nói mình ăn vạ, mà nội dung bị ăn vạ chỉ có một chữ. Trình độ của tên ngu này đúng là ngoài tầm với luôn.”

Trên lối đi vẫn luôn có người qua lại, trong tiệm thì ồn ào nên Cố Cẩn phải nói thật to để người bạn mới nghe được. Vào thời điểm anh đang nói chuyện, có ai đó đã đi ngang qua và khựng lại vài giây.

Cố Cẩn cũng không để ý, tiếp tục cùng bạn một bên trò chuyện một bên ăn lẩu.

Kỷ Dĩ Bắc không nghĩ tới sẽ thực sự gặp được Cá Hầm Cải Chua, mặc dù rất mong đợi nhưng vẫn hơi bất ngờ.

Sau khi hỏi nhân viên Cố Cẩn đã gọi món gì, hắn liền tự mình đẩy xe đồ ăn đến.

Khi đến cạnh Cố Cẩn, người này vẫn đang tán gẫu cùng bạn bè của mình. Gò má trắng nõn của anh vì hơi nóng mà đỏ ửng lên, trong mắt thì tràn đầy ý cười. Còn môi của anh thì trở nên đỏ tươi vì món lẩu cay nồng. Kỷ Dĩ Bắc đột nhiên nghĩ đến câu ‘Chim cánh cụt nhỏ cúi người’, với khuôn mặt như này, quả thực rất đáng yêu.

Hắn đặt vài món lên bàn của Cố Cẩn và nói:” Tôm của ngài, bánh cuộn tuyết, thịt ba chỉ….”

Cố Cẩn theo bản năng đáp lại một câu ” Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Bạn của Cố Cẩn là một người cẩn thận chu đáo, ngay lập tức nói:”Này, cậu không phải là nhân viên ở đây. Cậu thậm chí còn không mặc đồng phục của quán.”

Cố Cẩn nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Dĩ Bắc.

Anh nhất thời bị Kỷ Dĩ Bắc đẹp trai đến choáng váng. Giây tiếp theo, anh thấy người này cười cười, nói với chất giọng phá lệ mê người:” Ừm. Tôi thỉnh thoảng sẽ giúp họ một chút. Chúc hai người ăn lẩu vui vẻ.” Dứt lời, người này đẩy xe đồ ăn đi, không tiếp tục ở lại.

Cố Cẩn vẫn chưa hoàn hồn.

Kỷ Dĩ Bắc rất vui vì lần đột phá đơn phương offline này, thậm chí còn thấy đối thủ làm vụ ăn vạ này thật khéo.

Ít nhất, làm cho anh biết đến Cá Hầm Cải Chua.

Sau khi Kỷ Dĩ Bắc đưa đồ ăn rồi thì không xuất hiện nữa, mà chỉ nhìn Cố Cẩn nói chuyện cùng cười đùa với bạn ở trong góc.

Thay vào đó thì nhân viên của quán được ủy thác nhiệm vụ quan trọng.

Nhân viên cửa hàng đưa cho Cố Cẩn một con hạc giấy được gấp bằng giấy vuông có tên cửa hàng:” Thưa tiên sinh, hôm nay cửa hàng có tổ chức sự kiện, và ngài là người đã trúng giải đặc biệt — là con hạc giấy này. Trong tương lai, nhờ vào hạc giấy này, khi ngài đến cửa hàng sẽ được ưu đãi giảm giá đến 50%!!”

Giọng nhân viên cảm xúc dào dạt.

Cố Cẩn vội lấy khăn giấy lau tay, sau đó trịnh trọng cầm lấy hạc giấy, hỏi lại:” Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Nụ cười của nhân viên cửa hàng vẫn không đổi.

“Cảm ơn rất nhiều!” Cố Cẩn vui vẻ nhận lấy hạc giấy, lập tức ở trong lòng tính toán khi nào sẽ tới ăn lẩu lần nữa mà cũng tình cờ như này.

Một chầu lẩu Cố Cẩn ăn đến sảng khoái, sau khi về nhà tắm rửa xong, anh bắt đầu lướt weibo. Bài đăng weibo mới nhất của anh đã có không ít bình luận. Mấy ngày nay bởi vì cái gọi là ‘Ăn vạ’, không chỉ lượt xem tiểu thuyết tăng lên, mà fans trên weibo cũng tăng.

Fans 1: diediedie!!! Tui cũng có thử qua lẩu của quán này, thực sự rất ngonnn!! Bốn bỏ năm lên, chính là tui cùng Ngư Ngư ăn lẩu cùng nhau!

Fans 2: Tay lọt vào ảnh là tay ai? Có phải tay Ngư Ngư không? Đẹp thật á!!

Fans 3: Đừng có ăn!! Chương mới của tui đâu!!

Fans 4: Ahhhhhhhhhh!! Tôi với chị tôi vừa rời khỏi đó.

Fans 5 reply fans4: Người anh em, cậu có thể quay lại đó mà.

Cố Cẩn nhìn nhìn bình luận, rồi nhìn về hạc giấy ban nãy anh mang về, nhịn không được khoe khoang mà chọn một bình luận reply.

Cá Hầm Cải Chua reply fans 1: Đi ăn lẩu không chỉ được anh đẹp trai phục vụ mà còn trúng thưởng đặc biệt, phiếu giảm giá 50%!!!

Fans 6: Móa nó, hâm mộ!

Fans 7: Vậy nên, cậu cùng tiểu ca ca tiếp đó còn có chuyện gì không?

Tiếp đó? Không có.

Cố Cẩn cảm thấy việc tiếp theo mình làm chỉ có thể là thường xuyên ghé quán lẩu để xem liệu anh có tình cờ gặp được vị tiểu ca ca kia hay không.

Anh nghĩ thầm, rồi ngứa tay sờ soạng con hạc một chút, bất tri bất giác vô tình đem con hạc mở ra. Tờ giấy này được nhà hàng lẩu gấp lại cho khách lúc đợi, ngoài thông tin nhà hàng lẩu được in trên đó thì còn là những nét vẽ đơn giản đẹp mắt, không cầu kỳ.

Từ từ, đây là….. Số điện thoại? Số wechat?

Cố Cẩn nhìn hàng chữ viết tay trên mặt giấy, mở wechat, gõ số điện thoại vào khung tìm kiếm thêm bạn bè.

Ngay sau đó, một trang nhảy ra.

Nhìn ảnh đại diện và hồ sơ cá nhân nhảy ra, Cố Cẩn không dám tin người này là vị tiểu ca ca mà anh đã đoán. Nhưng mà, cũng có thể thử xem. Nếu không phải chỉ cần kéo vào blacklist rồi xóa thôi.

Vì vậy, anh nhấn vào addfriend.

Một phút sau, bên kia đồng ý thêm bạn.

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Tiểu ca ca xe đẩy đồ ăn?

【 Bắc Cực Tinh 】: Ừm

【 Bắc Cực Tinh 】: Tôi là Kỷ Dĩ Bắc, cũng là Bắc Cực Tinh. Thật vui khi được biết anh, Cá Hầm Cải Chua đại đại.

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Sao cậu biết được???

【 Bắc Cực Tinh 】: Tôi nhận ra ảnh mà anh đăng trên weibo là quán lẩu của tôi ^_^

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Hóa ra là cuộc gặp gỡ có chủ ý nha

【 Bắc Cực Tinh 】: Muốn giáp mặt thúc giục đại đại ra chương ba lần một ngày

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Hehe, khỏi cần suy nghĩ, nói một chương liền chỉ một chương, nhiều thêm một chữ cũng không được

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Tôi tên Cố Cẩn

Kỷ Dĩ Bắc chỉ cảm thấy buồn cười.

Ngón tay của hắn gõ lộc cộc, một giây cũng không ngừng đánh chữ,tiếp tục trò chuyện với Cố Cẩn, thuận tiện gọi luôn một tiếng Tiểu Cẩn.

【 Bắc Cực Tinh 】: Tiểu Cẩn, chuyện đối thủ của tôi cố ý ăn vạ hai ngày nay đã quấy rầy anh rồi. Tôi mời anh ăn cơm ngày mai nhé

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Tuy rằng chuyện ăn vạ cùng cậu không liên quan, nhưng là ăn ở nơi đâu?

【 Bắc Cực Tinh 】: Mời anh ăn lẩu?

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Ở trong tiệm của cậu?

【 Bắc Cực Tinh 】: Lẩu tôi tự nấu

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Phòng riêng trong quán?

【 Bắc Cực Tinh 】: Nhà tôi.

【 cẩn cận cẩn cẩn cẩn 】: Được!

Cố Cẩn gửi xong tin nhắn liền bắt đầu cười ngây ngô.

Kỷ Dĩ Bắc rủ hắn đến nhà ăn lẩu, vậy khoảng cách bọn họ yêu đương còn xa sao?

Chà chà!

Kỷ Dĩ Bắc quá đẹp trai, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng khiến anh bị kinh diễm. Đường nét gương mặt hắn rắn rỏi, đôi mắt khá sâu nhưng ánh mắt cũng thực dịu dàng, khi hắn cười cũng dịu dàng nốt. Hơn nữa giọng của hắn cũng rất hay, tựa như âm thanh của tiết trời cuối đông, khi tuyết mới tan được một nửa, từng giọt nước còn lưu lại trên mái hiên cao cao từ từ rơi xuống vũng nước đọng, vừa thâm thúy, mềm mại lại mạnh mẽ.

Một người đàn ông tốt như vậy không nên bỏ qua!

Huống chi, người này dường như cũng có ý với mình, vậy thì anh càng không thể buông tha hắn.

Hơn ba giờ chiều ngày hôm sau, Kỷ Dĩ Bắc gửi tin nhắn cho Cố Cẩn, hỏi:”Có muốn cùng nhau đi mua đồ ăn không?”

Lúc đó, Cố Cẩn đang gõ chữ.

Ngày hôm qua anh không có viết chương mới, những gì anh đăng lên là bản thảo tồn kho, điều đó có nghĩa là hôm nay anh nên viết nhiều hơn hai chương để có thể tiếp tục cập nhật cho trường hợp khẩn cấp như này trong tương lai.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy tin nhắn từ Kỹ Dĩ Bắc, anh lập tức save lại văn bản, tắt máy và ấn vào vị trí mà Kỷ Dĩ Bắc đã gửi cho anh với tốc độ cực nhanh mà chẳng hề do dự.

Hai người gặp nhau ở siêu thị.

Bọn họ giống như một đôi chồng chồng trẻ, dạo trong siêu thị hơn một giờ đồng hồ, chọn chọn lựa lựa rồi sau đó đi về với siêu nhiều đồ.

Đến sáu giờ tối, nước lẩu đã hoàn thành và cho các nguyên liệu vào nồi.

Bữa tối chính thức bắt đầu.

Cố Cẩn một chút đều không có cảm giác xa lạ hay xa cách gì cả, ăn uống vui vẻ thoải mái như nhà mình vậy. Kỷ Dĩ Bắc động đũa không nhiều , phần lớn thời gian đều là giúp Cố Cẩn nhúng đồ ăn, lâu lâu lại lấy khăn giấy đưa anh lau nước mũi.

Nhìn bộ dạng của Cố Cẩn, Kỷ Dĩ Bắc cảm thấy chính mình đã hết thuốc chữa.

Ngay cả bộ dáng xì mũi mất hình tượng của Cố Cẩn mà hắn cũng thấy đáng yêu, trong lòng ngứa ngáy muốn chạm vào anh.

Bất quá, hắn tạm thời nhịn xuống.

Sau khi ăn xong bữa lẩu gần hai tiếng, Cố Cẩn no đến mức nằm lì trên sofa, không thể ngồi dậy. Khi Kỷ Dĩ Bắc rửa chén bát xong, quay lại liền thấy Cố Cẩn ưỡn bụng nằm trên sofa, gương mặt mềm mại, đôi môi thì ửng đỏ.

Nháy mắt hắn liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Sau khi tự mình rót một tách trà, Kỷ Dĩ Bắc đến ngồi cạnh Cố Cẩn và nói: “Mặc dù có thể hơi tự phụ, nhưng …” Hắn đột nhiên cúi xuống và hôn lên môi Cố Cẩn. Không kịp hồi tưởng hay cảm nhận nhịp tim, hắn tiếp tục: “Tiểu Cẩn, anh có muốn chịu trách nhiệm với tôi không?”

Cố Cẩn nhất thời có chút không tin được “Ăn vạ à?”

“Ừ.” Kỷ Dĩ Bắc không chút nào chột dạ mà trả lời, cười nói: “Tôi cố ý ăn vạ.”

“Ôi, đối với mấy tên ăn vạ tôi chưa nương tay bao giờ.” Cố Cẩn bật cười, trên mặt thì xem như còn trầm trầm chứ trong lòng thì đã sớm vui đến nở hoa rồi, anh nói: “Tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu trách nhiệm với cậu. Tuy nhiên, việc gì cũng có thời hạn.”

Kỷ Dĩ Bắc kiên nhẫn mười phần “Ừm?”

Cố Cẩn nhếch khóe miệng, “Cả đời.”

Hoàn

Editor: Kết hơi vội hen, nhưng là đoản văn nên thui. Ngọt ngọt ngào ngào ^_^