Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Áng Mây

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cô không khỏi rùng mình, hành vi này giống fan não tàn quá rồi, không, không, không, ngoại trừ Einstein và Gauss, cô sẽ không não tàn vì bất cứ ai cả, cô đơn thuần chỉ là cảm thấy bộ đồ ngủ kia rất đẹp mà thôi.

Đừng nghĩ về những thứ lộn xộn này nữa, cô còn chưa xem video của Simon*, cô xoa trán, nhớ tới cuốn sách từ vựng bìa đỏ được cô đặt trên bàn trà phòng khách tầng dưới.

*Simon: Một thầy giáo thường đăng tải các video về IELTS ở Trung Quốc

Bây giờ là 21:30, vẫn còn một tiếng để học.

Men theo cầu thang đi xuống tầng, cuốn sách từ vựng đang mở dở nằm trên bàn trà, còn có cả đống bài tập đã được in ra nằm rải rác trên sofa.

Lần sau tốt nhất nên để những thứ này trong thư phòng, dù sao cũng không thể nằm trên sofa đọc, quá thoải mái sẽ sinh ra lười biếng, hôm qua nằm trên sofa mới chỉ học được hơn 500 từ thì đã ngủ quên mất, hôm nay còn phải học bù số từ vựng còn lại, có lẽ lại phải ngủ muộn hơn một tiếng rồi.

Diệp Hi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, việc làm hôm nay tuyệt đối chớ để ngày mai, nếu như mục tiêu cuối cùng trong ngày khác với kế hoạch ban đầu của cô, dù chỉ là một ngày, cô cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, vô cùng tự trách.

Bây giờ cô lại bắt đầu tự trách mình trong lòng, không ngừng hoài nghi khả năng tự chủ và ý chí của chính mình, tiếp đó là hoài nghi năng lực học tập của mình có phải đang bắt đầu xuống dốc hay không, trạng thái này làm sao có thể so được với những người bạn học xung quanh cô, bị bọn họ bỏ lại phía sau là một chuyện rất khủng khϊếp, cảm giác chán nản và mất mát từ từ bủa vây cô.

Khi Diệp Hi ôm bài tập và sách từ vựng trên tay, chuẩn bị lên tầng thì cửa đột nhiên mở ra.

Bố cô đứng ở cửa, cả người nồng nặc mùi rượu, cổ áo vest ban đầu vốn chỉn chu lại có chút lộn xộn, cà vạt cũng hơi xộc xệch, quần áo nhăn nhúm, ánh mắt cũng có phần rệu rã.

Trong nhận thức của Diệp Hi, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng hiện tại cô không rảnh để bạn tâm những chuyện này, ánh mắt cô sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ quyến rũ bên cạnh bố mình.

Tóc dài xoăn gợn sóng, váy ôm hông gợi cảm màu đỏ, giày cao gót màu đen, ả ta dựa sát lên người bố cô, làm bộ làm tịch vờ đỡ ông ta, cà dẹo nói: "Ôi ôi, anh Diệp cẩn thận."

Một cơn thịnh nộ không thể kiềm chế bừng lên trong l*иg ngực Diệp Hi.

Nhìn thấy cô ở đó, nụ cười ngọt ngào của ả ta cứng đờ trên mặt.

Diệp Hi cười khẩy, đặt mạnh đống sách lên bàn trà, bước tới kéo cánh tay bố mình ra khỏi tay ả ta.

Cơn thịnh nộ cuộn trào trong lòng, lực đạo trên tay Diệp Hi không kiềm được mà trở nên mạnh hơn, bố cô nhìn cô một cái, nới lỏng cà vạt, quay đầu nói với ả ta: "Em cứ ngồi xe của Tiểu Vũ về đi."

Ả phụ nữ kia cười miễn cưỡng, đôi mắt gắn mi giả nhìn Diệp Hi khó hiểu, lúc rời đi còn không cam tâm chốc chốc lại quay đầu, Diệp Hi cười nhạt một tiếng, đá mạnh vào cửa.

Cửa vừa đóng, sắc mặt của Diệp Hi sa sầm hẳn, cô ảm đạm trừng mắt với bố mình, thấy ông vẫn còn khá tỉnh táo, không quá say, lập tức buông tay, ôm đống sách trên bàn trà rồi quay người bỏ đi.

Phía sau truyền đến âm thanh: "Diệp Hi."

Những ngón tay đang ôm sách tức thời siết chặt, cô không ngoảnh đầu, trực tiếp đi thẳng lên tầng.

"Diệp Hi, con xuống đây, ở lại đây một lát."

Diệp Hi quay qua, lạnh lùng đáp: "Con chưa học xong từ vựng."

Vẻ mặt Diệp Đức Thịnh cứng đờ một lát, tiếp theo rất nhanh mang theo vẻ bất lực nói: "Diệp Hi, con nên chữa bệnh OCD của con đi."

Diệp Hi châm biếm phản bác: "Bố cũng nên thay đổi thói quen dắt gái về nhà đi."

Sắc mặt Diệp Đức Thịnh cứng đờ, lại thêm bất lực nói: "Tính cả lần này thì tổng cộng cũng chỉ có ba lần, tiệc giao lưu nhiều quá, không tránh được."

"Ba lần, hẳn là tổng cộng ba lần bị con bắt gặp đi, lúc con đi học, ai mà biết bố đã mang những ai về, bố thiếu tiền đi khách sạn thế cơ à?"

Diệp Hi nghe thấy giọng nói của chính mình sắc bén và cay nghiệt như chuột tinh*, nhưng đối diện với loại chuyện này, cô không thể không chua ngoa, tuy cô biết phần lớn những gì ông ta nói đều là sự thật, nhưng chỉ là cô đang có một bụng bực tức muốn trút lên người ông.

*Chuột tinh: Một nhân vật yêu quái trong Tây Du Ký

"Bố đã nói là chỉ là xã giao rồi, con còn giận dỗi bố cái gì, không có bố bạt mạng ở bên ngoài thì ai cho con cơm ăn áo mặc, Diệp Hi con sung sướиɠ quen rồi, không phải ghét bố đưa phụ nữ về nhà hay sao, con có tin có ngày bố sẽ tìm mẹ kế cho con không?"

Ông ta nói xong lời này, hai tay Diệp Hi không nhịn được mà run rẩy vì tức giận, ôm bài tập và sổ từ vựng ném hết về phía Diệp Đức Thịnh, cô hổn hển gào lên: "Diệp Đức Thịnh, ông thích tìm bao nhiêu gái thì mặc xác ông, nhưng ông đừng hòng nghĩ đến việc dắt ả về đây, nếu không tôi sẽ gϊếŧ ả."
« Chương TrướcChương Tiếp »