Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Ấm Áp Như Thời Gian

Chương 402

« Chương TrướcChương Tiếp »


Vì vậy, những sinh viên bình thường sẽ không dám theo đuổi cô một cách liều lĩnh.

“Thật sao?” Cố Tĩnh Hàng nheo mắt nhìn cô.

Không có ai theo đuổi Tống Nhiên sao? Điều này không hợp lý chút nào. Quá vô lý. Cô chỉ muốn khiến anh cảm thấy thoải mái thôi, đúng không?

Tống Nhiên nghiêm túc gật đầu. “Đúng vậy. Cho nên, đừng quá lo lắng, được không? Tống Nhiên của anh không nổi tiếng như vậy."

Cố Tĩnh Hàng không giấu được nụ cười trên mặt.

‘Tônga Nhiên của anh’ Cô chính người con gái của Cố Tĩnh Hàng. Anh thích cách xưng hô này.

Tống Nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Đã muộn rồi, anh không đi ra kiểm ra sao?”

“Em không muốn trở thành tai họa khiến Hoàng đế không thể sớm vào cung. Anh rất có trách nhiệm, đại đạo vì dân, tâm vì thiên hạ!”

"Anh không đi", Cố Tĩnh Hàng nói, "Anh sẽ ở lại với em."

Tống Nhiên bám chặt lấy anh, mặc dù thân thể cô dính chặt vào anh, nhưng lý trí của cô lại khiến cô nói: “Không được, người ta sẽ nói xấu.”

“Cứ để họ nói.”

Người này tùy hứng. Ngón trỏ thon dài của Tống Nhiên chạm vào cằm anh ta, cô trách móc: "Anh đã là người lớn rồi, đừng tùy hứng như vậy được không? Em vẫn hy vọng anh tiếp tục được thăng chức lên chức Trưởng phòng, phó giám đốc, giám đốc. Sau đó, anh có thể dùng quyền lực của mình để làm bất cứ điều gì anh muốn ở Hải Thành. Anh không thể chỉ vì đạt được một chút thành công mà tự mãn."

Cố Tĩnh Hàng nhìn cô đầy yêu thương: “Em muốn làm bạo chúa sao?”

“Không phải vậy sao?” Tống Nhiên nghiêm túc trả lời. “Trước kia bọn họ lừa gạt em nhiều như vậy, tuy rằng em đã kịp thời báo thù bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ để trút giận. Sau này, em nhất định sẽ dựa vào anh Tĩnh Hàng của em làm một tên bạo chúa, lợi dụng người khác.”

Cố Tĩnh Hàng ôm cô vào lòng như ôm bảo vật, xoa xoa tóc cô: “Anh rất mong chờ được nhìn thấy bộ dạng dã man của em.”

Tống Nhiên cười nói: “Anh không thấy em quá tính toán sao?”

“Anh không nghĩ vậy. Tiểu Nhiên của chúng ta là tuyệt nhất”.

Tống Nhiên ôm chặt lấy anh, cùng anh lắc lư thân thể, cười ngọt ngào nói: “Vậy anh sẽ không dừng lại mà trèo lên, đúng không?”

"Được thôi," anh nói.

Ánh mặt trời quá nóng, cô không mở mắt được, Tống Nhiên vùi mặt vào ngực anh, hít hà mùi xà phòng thoang thoảng trên người anh, cảm thấy thoải mái.

Khi Tống Nhiên sắp ngủ thϊếp đi, cô miễn cưỡng tách mình ra khỏi vòng tay anh. “Được rồi, chúng ta tiếp tục kiểm tra thôi.”

“Vâng, thưa ngài!” Cổ Tĩnh Hàng cúi mắt cười.

Sau khi Cố Tĩnh Hàng khỏi phòng, Tống Nhiên thong thả đi quanh phòng, liếc nhìn chiếc ghế trên ban công đã đổ nát, cảm thấy mặt lại nóng lên.

Cô nghĩ, mình có nên sửa cái ghế không? Dù sao thì cô cũng chẳng có việc gì để làm.

Sau đó cô nhìn xung quanh tìm dụng cụ. Tống Nhiên chậm rãi mở ngăn kéo tủ đầu giường, sổ hộ khẩu của anh được đặt gọn gàng bên trong, bên dưới sổ hộ khẩu còn có một quyển sổ.

Tống Nhiên cầm quyển sách lên, lật đến trang đầu tiên, thấy bên trong có một tờ giấy nhỏ, mở tờ giấy ra xem.

"Cố Tĩnh Hàng, anh đẹp trai quá, em muốn hẹn hò với anh."

Tống Nhiễm đỏ mặt, hừ một tiếng: “Cái tên Cố Tĩnh Hàng này, giữ tờ giấy này làm gì? Hừ!"

Tại sao Phó cục trưởng Cố lại giữ tờ giấy này? Đương nhiên là muốn dùng nó làm chứng cứ chứng minh Tống Nhiên là người chủ động trong chuyện này.

Tống Nhiên vuốt ve tờ giấy thật cẩn thận, nghĩ đến bài phát biểu của anh tại Đại học Phúc Quang. Cô nghĩ đến cách anh đứng thẳng trên bục phát biểu, nghiêm túc đọc diễn văn với tốc độ vừa phải. Ánh mắt cô tràn đầy tình yêu.

Cô đặt tờ giấy lại và lật xem quyển sách trên tay. Đó là quyển sách chuyên môn của anh, có nội dung về vật lý nguyên tử, vân vân. Cô cảm thấy đau đầu khi đọc nó.
« Chương TrướcChương Tiếp »