Chương 408

Anh đưa tay chạm vào má cô. “Có một lần anh đến Viện nghiên cứu tổng hợp. Anh đi ngang qua cổng trường trung học cơ sở số 1 và thấy em ở đó”.

Tống Nhiên bĩu môi. "Và rồi anh bị sốc. Anh tự hỏi làm sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể tồn tại. Và rồi, anh đã yêu em”.

Cố Tĩnh Hàng thực sự rất nông cạn.

Cố Tĩnh Hàng không phủ nhận, điều đó là sự thật.

“Hmph!” Tống Nhiên khịt mũi. “Em không ngờ anh chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài”.

Cố Tĩnh Hàng vỗ đầu cô: “Nhanh ăn đi”.

Ăn xong, Cổ Tĩnh Hàng mang hộp sắt nhỏ ra ban công, liếc nhìn chiếc ghế bành, đứng dậy: “Anh ra ngoài lấy hai tấm ván gỗ dày gia cố, hai người ngồi lên cũng không đổ được.”

Tống Nhiên tức giận: “Này, ai nói với anh là cái ghế này có thể ngồi được hai người?”

Cố Tĩnh Hàng thản nhiên nói: “Anh ngồi, em nằm ở trên người anh tắm nắng, hẳn là rất thoải mái.”

Tống Nhiên mở to mắt: "Đừng nghĩ nhiều về bản thân mình như vậy, được không?"

Cố Tĩnh Hàng cười cười, không nói gì, chỉ xoa đầu cô, nói: “Đợi ở đây, anh sẽ quay lại ngay.”

Anh ta đi ra ngoài, không lâu sau quay lại với hai thanh gỗ dày. Tống Nhiên ngồi xổm ở một bên, nhìn anh ta sửa ghế, dùng kìm kẹp chặt sợi dây rồi kéo ra, ngẩng đầu lên nói: “Thấy chưa? Anh không thể dùng lực.”

Tống Nhiê bĩu môi. “Nhìn xem anh có năng lực thế nào kìa”.

Cố Tĩnh Hàng vui vẻ tiếp tục sửa ghế, gõ đinh kim loại, một lát sau, ghế bành đã sửa xong, Cố Tĩnh Hàng đứng thẳng người, nắm tay cô: "Nào đến đây, chúng ta thử xem có chắc chắn không."

Tống Nhiên đẩy anh ta ra. “Anh có thể tự mình thử xem”.

Anh ta mạnh tay bế cô lên để kiểm tra xem chiếc ghế có chắc chắn không.

Dưới làn gió đêm, giọng nói của Tống Nhiên trở nên dịu dàng hơn, “Em còn thấy thứ gì đó khác trong ngăn kéo.”

“Được,” anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.

Tất nhiên là anh biết đó là gì.

Tống Nhiên ôm chặt lấy anh. “Thật tốt. Thật tốt khi thời gian khó khăn đã qua. Thật tốt khi bây giờ anh đã an toàn”.

Cằm của Cố Tĩnh Hàng nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, “Ừmm, may mắn là gặp được em, may mắn là em chấp nhận anh. Nếu không,.…”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không, Anh sẽ cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa, không có gì phải lo lắng.”

Ngón tay Tống Nhiên run rẩy, kiếp trước, anh đã sống một cuộc sống vô nghĩa, một cuộc sống vô cùng đau khổ, vô cùng thống khổ, chính là cuộc sống mà cô đã trao cho anh.

Ở kiếp này, cô sẽ cố gắng hết sức để đền bù lại.

Sáng hôm sau, 5 giờ 30 phút, Cố Tĩnh Hàng đánh thức Tống Nhiên từ trên giường: “Em phải đi học.”

Khi được đưa vào xe, Tống Nhiên vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ. Mới 5:45. Lớp học đầu tiên của chúng em là 9 giờ. Còn quá sớm!

Cố Tĩnh Hàng cười khẽ. “Đúng vậy, chỉ một lát thôi. Anh phải đến Viện nghiên cứu tổng hợp sớm hơn”.

Tống Nhiên cúi mắt, nhẹ nhàng ngã vào trong ngực anh. “Nếu biết sớm hơn, tối qua em đã về nhà rồi. Anh bảo em dậy sớm như vậy. Sau này em sẽ không ngủ qua đêm nữa.”

Cố Tĩnh Hàng cười khẽ, nghĩ thầm: "Chuyện này không liên quan đến em."

Xe từ huyện Tùng Sơn đến trường Đại học Phúc Quang chỉ mất bốn mươi phút. Cổ Tĩnh Hàng vỗ lưng cô nói: “Lợn con, chúng ta đến trường rồi. Dậy đi.”

Tống Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy trên mặt cô có một vết hằn, cô choáng váng bước xuống xe, bước chân yếu ớt, Cố Tĩnh Hàng cũng xuống xe, đưa cô đến cổng trường.