Chương 468

“Anh đã nói không, vậy là Không.”

Hả? Người này chắc nghiện tính hống hách rồi, sắp nổi loạn rồi!

Tống Nhiên nhíu mày nhìn anh, "Lần sau lại làm như vậy nữa, nếu anh có năng lực như vậy thì nhảy lên sân khấu cứu em đi."

“Em dám?” Cố Tĩnh Hàng nhéo cằm cô.

“Để xem em có dám không.”

Cố Tĩnh Hàng ôm mặt cô nói: “Tiểu Nhiên, đừng đùa nữa.”

Tống Nhiên nắm lấy tay anh, đan chặt các ngón tay vào nhau. “Tĩnh Hành, đừng lo lắng, em biết mình đang làm gì.”

Trước kia, anh thích nói những lời này, anh luôn nói rằng anh biết giới hạn của mình và bảo cô đừng lo lắng. Bây giờ, tình thế đã đảo ngược, trong mắt Cố Tĩnh Hàng tràn đầy sự tức giận. "Em biết cái gì?"

Tống Nhiên nhéo nhéo những tua rua rủ xuống từ đầu lá cờ, liếc nhìn mũi Cố Tĩnh Hàng. “Đừng lo lắng, đừng lo lắng. Tiểu Nhiên của anh thực sự biết mình đang làm gì. Phó cục trưởng Cố, đừng lo lắng, được không?”

Cố Tĩnh Hàng xoa xoa tóc cô, không nói gì.

Anh thực sự không thể thay đổi được suy nghĩ của cô.

Trong đoàn nghệ thuật, Diêu Tây Phong vẫn cầm một bó hoa loa kèn lớn đứng ở cửa ra vào, khán giả dần dần tản đi, nhân viên cũng vậy.

Ánh đèn trong sân lần lượt tắt, gió tháng năm vẫn còn khá lạnh, Diêu Tây Phong nhìn về phía xa, có rất nhiều khán giả và nhân viên đã rời đi, không một ai trong số họ là Tống Nhiên.

Niềm hy vọng trong lòng anh dần dần biến mất.

Cuối cùng, đạo diễm Lý đi ngang qua với chiếc túi của cô, Diêu Tây Phong gọi cô lại: "Cô Nhiên Nhiên kia không quay lại sao?"

“Đã muộn như vậy rồi, tôi nghĩ cô ấy không thể trở về được nữa,” đạo diễn Lý gật đầu.

Nụ cười trên mặt Diêu Tây Phong biến mất, ngượng ngùng nói: "Vậy phiền cô tặng cô ấy bó hoa này nhé? Chúc mừng cô ấy đã biểu diễn thành công đêm nay."

Đạo diễm Lý cười nói, cô gái nhỏ này cũng không tệ, chỉ trong một đêm đã có được một lượng khán giả trung thành, xem ra khuôn mặt xinh đẹp thực sự là một con đường tắt.

Cô cầm bó hoa và vẫy tay với người bảo vệ. Cô đưa hoa cho người bảo vệ rồi nói với Diêu Tây Phong, “Tôi sẽ thay mặt Tống Nhiên cảm ơn anh. Vấn đề là, Tônhs Nhiên có cảnh quay vào cuối tuần trong tháng này, anh phải nhớ đến xem nhé.”

“Được thôi, "Diêu Tây Phong trịnh trọng nói. “Tôi nhất định sẽ đến. Tôi sẽ dẫn thêm nhiều người đến xem.”

Đạo diễn Lý vui mừng, không tệ, cô bé này thật sự rất đáng yêu.

"Tôi rất vui vì Tống Nhiên có khán giả như cậu", đạo diễn Lý mỉm cười.

Diêu Tây Phong vui vẻ rời khỏi đoàn nghệ thuật, đột nhiên, anh dường như đã tìm thấy phương hướng cho cuộc đời mình. Anh muốn gia nhập ngành giải trí, anh muốn chi tiền cho diễn xuất của Tống Nhiên, anh muốn gần gũi với cô hơn, anh muốn đưa cô trở thành một ngôi sao.

Anh muốn trở thành người đàn ông phía sau cô!

Gió đêm tháng năm thổi qua, thiếu gia nhà họ Diêu ba bước cười, năm bước cười, tựa như đã thấy trước tương lai mình và Tống Nhiên sống hòa thuận, sẽ cướp nàng từ tay Cố Tĩnh Hàng.

Đúng vậy, một Cố Tĩnh Hàng nghèo khổ làm sao có thể xứng đáng với một ngôi sao lớn?

Vâng, anh ấy vẫn còn cơ hội chiến thắng, cơ hội chiến thắng rất lớn!

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, Diêu Tây Phong không giấu được sự phấn khích, anh biểu diễn điệu nhảy breakdance thịnh hành nhất, chỉ có đại lão và đại minh tinh mới hợp nhau.

Anh ta nhảy múa với năng lượng như thể Tống Nhiên đang nhảy múa với anh ta ngay trước mắt. Tài xế của anh ta hạ cửa sổ xuống và nhìn anh ta một cách im lặng. " Tây Phong, Tây Phòn, Tây Phong, anh vẫn chưa về nhà sao?"

Diêu Tây Phong kết thúc điệu nhảy một cách bình thản, sau đó đi đến xe, tự tin hỏi: “Điệu nhảy của tôi thế nào?”

“Tốt lắm, tốt lắm,” người lái xe vỗ tay.

Diêu Tây Phong lắc đầu, lên xe, anh đã chuẩn bị ứng phó với Tống Nhiên!