Chương 13

Dịch: Anh Nguyễn

Biệt danh của anh là Duan và hình đại diện của anh là vầng trăng sáng.

Đầu ngón tay của Nhan Yên hơi run lên, cậu ngước mắt lên nhìn Đoạn Tư Vũ.

Đoạn Tư Vũ đang xem điện thoại di động của mình, chú ý đến ánh mắt của cậu, anh ngẩng đầu nhìn cậu. Nhìn nhau một cách chăm chú, như thể đang đợi cậu trả tiền vậy.

Cậu ấn vào nút them bạn, chắc là không có vấn đề gì đâu.

Dù sao thì Đoạn Tư Vũ cũng là người tự mình đưa sai QR mà.

Vì thế, Nhan Yên đã đâm lao thì phải theo lao, cậu kết bạn và được chấp nhận. Cậu nhanh chóng chuyển tiền rồi trộm quan sát phản ứng của Đoạn Tư Vũ.

Sau khi nhận chuyển khoản thành công, Đoạn Tư Vũ cất điện thoại, cầm ly lên, đặt lên quầy bar và tắt hết đèn trong quán.

Tầm nhìn chuyển sang màu đen.

Nhan Yên cầm balo lên và nhanh chóng bật đèn pin của điện thoại di động.

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, chỉ trong nháy mắt, Đoạn Tư Vũ đã mặc áo khoác, khoác cây đàn guitar lên lưng và đi theo sau Nhan Yên.

Khi bước về phía trước, Nhan Yên giơ điện thoại lên để cố gắng chiếu sáng tầm nhìn của mình.

Hơi thở của Đoạn Tư Vũ lướt qua đỉnh đầu cậu một mùi hương cam nhạt bay đến gần cậu. Cậu khó có thể phân biệt được đó là thứ nước có ga mà cậu đã uống hay mùi trên cơ thể Đoạn Tư Vũ.

Họ lần lượt rời khỏi quán. Đoạn Tư Vũ kéo cửa lại, lấy chìa khóa trong túi ra và khóa cửa lại.

Sau khi khóa cửa, Đoạn Tư Vũ thản nhiên hỏi: “Trở về ký túc xá à?”

Nhan Yên gật đầu: "...Ừ."

Trên đường đi không có nhiều người, đường phố vắng tanh.

Hai cái bóng phản chiếu trên mặt đất, rất gần nhau, bị ánh trăng kéo dài, cánh tay của họ dường như chạm vào nhau, rồi tách ra, rồi lại chạm vào.

Nhan Yên rũ mắt nhìn hai bóng người trên mặt đất, tim đập nhanh hơn một chút.

Họ bước vào qua cổng phía tây. Ký túc xá của sinh viên tốt nghiệp không mất nhiều thời gian để đến ngã ba đường.

Nhan Yên dừng lại và nói: "Tôi đi đây. Tạm biệt."

Nghe thấy âm thanh, Đoạn Tư Vũ cũng dừng lại, xoay người đứng yên, nhìn thẳng vào mắt cậu nói:

"CHÚC MỪNG NĂM MỚI."

"CHÚC MỪNG NĂM MỚI."

Để che giấu nhịp tim của mình, Nhan Yên quay người và bước đi nhanh chóng cho đến khi Đoạn Tư Vũ đã không còn trong tầm nhìn nữa, chỉ có ánh đèn tĩnh lặng.

Trong lòng cậu có một sự mất mát không thể diễn tả được.

Có lẽ đối với Đoạn Tư Vũ mà nói, đây là một buổi tối bình thường, thậm chí có chút phiền toái, lẽ ra anh có thể tan làm sớm hơn, nhưng vì cậu ở đó nên anh mới phải làm thêm 2 tiếng.

Nhan Yên hít một hơi thật sâu, trong người tràn ngập hơi nước trắng xóa, tiếp tục đi về phía ký túc xá, chìm vào màn đêm một mình.

Br br---

Khi cậu bước vào ký túc xá, điện thoại của cậu rung lên. Là Đoạn Tư Vũ gửi cho cậu một bức ảnh.

Nhan Yên mở nó ra và nhìn kỹ hơn.

Trong hình là danh sách nước ở quán rượu. Trong danh mục nước có ga, tên đồ uống ở dòng thứ ba được gạch chân.

Lệ chi thiêu đào.

Thiêu, chứ không phải đào.

Đèn trong quán rượu mờ mịt, cậu đọc nhầm thành quả vải đào đào. Chẳng trách Đoạn Tư Vũ nghe cậu nói như vậy mà cười nửa miệng.

Một luồng nhiệt nóng trào lêи đỉиɦ đầu, Nhan Yên chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy và không biết phải trả lời thế nào.

May Đoạn Tư Vũ đã gửi một tin nhắn khác.

[Duan: Thẻ thành viên là 180 tệ/tháng, mỗi ngày có thể chọn hai đồ uống, tiết kiệm chi phí hơn nhiều đấy.]

[Yan: Được rồi, cảm ơn cậu đã cho tôi biết.]

Nhan Yên gần như không hề do dự và ngay lập tức chuyển 180 tệ.

[Duan: Vui cho tôi thông tin cá nhân của anh.]

(Ghi chú: đây là đang hồi tưởng quá khứ, công nhỏ hơn thụ nhen, sau yêu nhau mới đổi xưng hô)

Nhan Yên lần lượt gửi tên, giới tính, ngày sinh và tuổi theo mẫu do Đoạn Tư Vũ gửi.

[Duan: Cảm ơn sự hợp tác của anh.]

[Yan: Không có gì.]

Sau câu này, bên kia ngừng trả lời tin nhắn.

Tắm rửa xong, Nhan Yên nằm trên giường, trằn trọc, vẫn hối hận vì không nhìn rõ tên đồ uống rồi bị xấu hổ trước mặt Đoạn Tư Vũ.

Một giờ sáng, màn hình điện thoại di động lại sáng lên.

Nhan Yên xoay người, nhanh chóng cầm điện thoại lên mở khóa.

[Duan: Anh không cần phải chọn hai loại đồ uống khác nhau. Anh cũng có thể chỉ chọn một thay vì chọn hai đồ uống như trước.]

[Duan: Ví dụ như vải và đào. 】

Vải đào......

Nhan Yên một tay túm tóc, xấu hổ đến cực điểm, cậu muốn tìm một kẽ hở trên mặt đất để chui vào.

[Yan: Được rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở.]

Nhan Yên trả lời tin nhắn bằng một tay, màn hình điện thoại của Nhan Yên trống rỗng, cậu ngã ngửa ra sau, vùi mặt vào gối.

Đoạn Tư Vũ là đang cố ý cười nhạo cậu…chắc chắn là vậy.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3