Chương 2

Dịch: Anh Nguyễn

Lần đầu tiên trong hai năm, Nhan Yên cảm thấy phong cảnh trên sân thượng đẹp đến mức khiến cậu cảm thấy thoải mái, mệt mỏi biến mất và toàn bộ cơ thể cậu trở nên sống động.

Nhan Yên ngẩng đầu và nhắm mắt lại, như thể cậu có thể ngửi thấy mùi tuyết. Đó là một loại sức sống tự do có thể thanh lọc mọi vết bẩn.

Mùi này khiến cậu nhớ đến bình minh trên biển, viền xanh vô hình và mặt biển lấp lánh.

Cậu đang đi đến bãi biển.

Nếu phải chết, cậu muốn chết trong cơn gió ấm.

Không cần suy nghĩ nhiều, lúc cậu mở mắt ra, Nhan Yên đã hạ quyết tâm.

Một điếu thuốc nữa đã cháy hết.

Nhan Yên bước đi và quay trở lại tổ làm việc với cơ thể phủ đầy tuyết, nhưng cơ thể cậu lại vô cùng thoải mái.

Trong nhóm làm việc, Lưu Lệnh đã đưa ra nhiều "bài phát biểu" đầy nhiệt huyết hơn, nói rằng thị trường chắc chắn sẽ phục hồi vào năm tới và khối tài sản của công ty sẽ rất lớn.

Nhan Yên thu dọn đồ đạc cá nhân của mình, rời khỏi từng nhóm liên quan và gửi đơn xin từ chức cho Lưu Lệnh trong nhóm.

Sau đó, có tiếng bước chân vội vã đến gần.

"Nhan Yên, tới văn phòng của tôi." Lưu Lệnh cau mày, chắc là tóc trên đầu chạy tới không kịp, lắc tới lắc lui.

Nhan Yên nhìn chằm chằm mấy cọng tóc đó, cuối cùng không khỏi mỉm cười.

Lưu Lệnh tựa hồ cảm giác được cái gì đó, sắc mặt có chút xấu hổ lên tiếng, gần như hét lên: "Sao cậu lại cười?"

Những nhân viên khác nghe thấy tiếng động, thò đầu ra khỏi chỗ làm việc, lặng lẽ xem và thì thầm.

“Không có gì đâu.” Nhan Yên chỉ vào đỉnh đầu ông, chân thành đề nghị: “Đã đến lúc ông nên đi cấy tóc rồi.”



Tuyết rơi liên tục hai ngày, đợt lạnh đầu tiên của mùa đông đã kết thúc.

Khi bước vào cửa, Diệp Tư Nguy cụp mắt xuống, liếc nhìn chiếc hộp chuyển phát nhanh lớn trên sàn đá xanh, quyết định giả vờ như không nhìn thấy rồi sải bước vào vườn.

Khoảng sân giữa núi Hợp Viên này ban đầu không có người ở quanh năm cho đến khi Đoạn Tư Vũ chia tay với người yêu cũ hai năm trước thì anh đã vội vã chuyển đến đây.

Vị thiếu gia nổi loạn và có gu thẩm mỹ độc đáo của riêng mình. Nếu đồ đạc ở đây phá hủy cảm hứng của anh thì chỉ cần một cái vẫy tay, sân sẽ hoàn toàn thay đổi không thể nhận ra.

Trong sân là một bức tranh thủy mặc về khói và mưa từ phía nam sông Dương Tử, trong nhà là một ngôi nhà lông thú hoang dã kiểu Bắc Âu, cực kỳ bất hòa và không có phong thủy chút nào.

Làm quản lý của Đoạn Tư Vũ trong ba năm qua, mỗi lần Diệp Tư đến, anh ta đều không khỏi than thở rằng vị thiếu gia dấn thân vào nghệ thuật này còn rắc rối hơn cả tổ tiên thế hệ thứ hai chuyên gây rắc rối.

Không quan tâm đến tiền bạc mà chỉ làm những công việc mà bản thân thích làm.

Điều đáng trách hơn là Diệp Tư Nguy lại không nói nổi anh, rốt cuộc vẫn là để anh ở đây, công ty thì để cho chị anh quản lý.

"Diệp tổng." Nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhà, trợ lý Chu Lan của Đoạn Tư Vũ đã kịp thời mở cửa.

“Ngoài cửa có đồ chuyển phát nhanh kìa.” Diệp Tư Nguy thay déo lê, “Tổ tông đâu rồi? Lại đi viết bài hát mới rồi à?”

“Đúng vậy.” Chu Lan gật đầu, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, “Tôi đi lấy đồ chuyển phát.”

Trong nhà không bao giờ bật máy sưởi, gần như lạnh lẽo như bên ngoài, một nét đặc biệt của đại thiếu gia,

Diệp Tư Nguy khom vai, đứng trước cửa phòng làm việc, gửi tin nhắn thoại cho Đoạn Tư Vũ: "Tin nhắn sáng nay có ý gì? Ra ngoài giải thích đi."

Sáng sớm hôm nay, Diệp Tư Nguy nhận được tin nhắn từ Đoạn Tư Vũ, một mệnh lệnh ngắn gọn.

[Đoạn: Tôi sẽ có mặt tại sân bay Lục Thành trước 2h15 ngày mốt.]

Không có bắt đầu, không có kết thúc, không có lý do.

Cách giải thích duy nhất là thiếu gia đột nhiên thay đổi ý định và cuối cùng cũng đồng ý xuất hiện trên một chương trình truyền hình.

Nhưng bộ phim đã bắt đầu quay ba tháng sau đó và vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Bây giờ Đoạn Tư Vũ sẽ đến Lục Thành, điều này rất không hợp lý.

Diệp Tư Nguy sợ nhất rằng thiếu gia này sẽ hành động bất thường, ít nhất chín trong số mười điều bất thường có liên quan đến người yêu cũ của anh. Mỗi khi hành động bất thường, anh đều sẽ gặp chuyện.

Có sự im lặng ở cửa.

Diệp Tư Nguy thay đổi cách khıêυ khí©h: "Tổ tông ơi, không phải cậu nói chỉ có hề mới có thể xuất hiện trong chương trình truyền hình sao? Bây giờ cậu muốn làm gì? Đang gấp rút trở thành hề sao?"

Bùm——!

Bên trong vang lên một tiếng động lớn, nhất định là Đoàn Tư Vũ đã ném điện thoại xuống bàn.

Diệp Tư Nguy trợn mắt, cố ý nói: "Có thể là bởi vì Nhan..."

Trước khi từ "Yên" kịp thốt ra, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong. Đoạn Tư Vũ đứng ở cửa, rũ mắt xuống.

Đoạn Tư Vũ vốn đã cao, cao gần 1m9. Anh thường nhìn người khác bằng cằm, nhưng bây giờ anh nhìn xuống, trông càng kiêu ngạo hơn.

Giống như một bức tường.

Diệp Tư Nguy lùi lại một bước, hỏi: "Giải thích đi?"

“Trước 2 giờ 15 ngày mốt, đi Lục Thành.” Anh chỉ không giải thích gì mà chỉ nhấn mạnh từng chữ một.

“Cậu muốn đi đâu thì đó là quyền tự do của cậu.” Diệp Tư Nguy cảm thấy xấu hổ, “Nhưng cậu cũng biết, nếu không nói ra lý do, Vũ tổng sẽ đích thân đến hỏi cậu đấy.”

Đoạn Tư Vũ cảm thấy khó chịu, tìm mọi lý do bào chữa: "Vậy thì nói với chị tôi, mùa đông ở đây lạnh quá, tôi không có cảm hứng, tôi muốn ra biển nghỉ ngơi."

Thoạt nghe có vẻ như một lời bào chữa vô lý.

“Như vậy…” Diệp Tư Nguy cố gắng thương lượng, “Cậu muốn làm gì thì nói cho tôi biết trước đi, tôi sẽ giữ bí mật cho.”

Nghe vậy, Đoạn Tư Vũ cuối cùng cũng cúi đầu xuống và nhìn thẳng vào Diệp Tư Nguy.

Diệp Tư Nguy cảm thấy có cơ hội, "Vậy là sao nào?”

Đoạn Tư Vũ cười lạnh nói: "Việc tôi muốn làm không phạm pháp, vì sao phải giấu diếm? Muốn biết thì tự mình xem đi. Vì sao ta phải chủ động nói cho cậu biết?"

Nói xong, đại thiếu gia xua tay đóng sầm cửa lại với thái độ ngạo mạn.

Diệp Tư Nguy chưa kịp phản ứng thì hãng hàng không đã gửi tin nhắn trước, rõ ràng là Đoạn Tư Vũ đã đặt vé cho anh ấy để cùng nhau đi Lục Thành vào ngày mốt.

"Diệp tổng, sắp tới chúng ta có chuyến đi đến Lục Thành đúng không?" Chu Lan cùng với người đưa thư cao nửa người vào phòng. Giống như Diệp Tư Nguy, cậu ấy cũng nhận được tin nhắn từ hãng hàng không cùng lúc.

Anh đi theo con đường riêng của mình và làm điều đó một cách trắng trợn.

Đại thiếu gia thậm chí còn không thèm giấu diếm, thậm chí còn công khai dẫn theo quản lý và trợ lý của mình, nhưng cũng không thèm nói cho anh ta biết.

Diệp Tư Nguy hoàn toàn tức giận cười lên: "Tổ tông nói là ở đây lạnh quá không tìm được cảm hứng nên muốn đi nghỉ dưỡng.”



Một ngày sau khi từ chức, Nhan Yên mua vé đến Lục Thành và liên hệ với chủ nhà để trả phòng.

Chủ nhà là một người tốt bụng, sau khi thấy ngôi nhà sạch sẽ và mới tinh, ông đã hoàn trả tiền đặt cọc và số tiền thuê còn lại cho Nhan Yên.

Tính cả số tiền hoàn lại, Nhan Yên sau khi tính toán mới biết mình chỉ có tổng cộng 50.000 nhân dân tệ.

Hôm nay giữa việc sống đạm bạc hoặc say khướt, Nhan Yên lựa chọn cái sau.

Dù sao thì cậu cũng không sống được lâu nên cứ làm bất cứ điều gì cậu muốn đi.

Đáng lẽ cậu phải đi tàu điện ngầm đến sân bay nhưng Nhan Yên đã gọi taxi cho nhanh. Đáng lẽ cô phải no bụng trước khi khởi hành, nhưng Nhan Yên đã đến sân bay và gọi một tô mì đắt tiền nhất.

Tuy nhiên, giá cả không tỷ lệ thuận với trải nghiệm. Da trên xe riêng có mùi khó chịu, đồ ăn ở sân bay thì tầm thường.

Vì vậy, khi ăn mì, Nhan Yên đã hủy đơn đặt hàng từ một khách sạn được xếp hạng sao và chọn một nhà nghỉ phục vụ cả bữa ăn rất hợp ý cậu. Giá cả vừa phải và bao gồm tất cả các bữa ăn.

Cậu đến quá sớm, còn hơn hai tiếng nữa mới lên máy bay. Nhan Yên không còn cách nào khác đành phải nhờ người phục vụ mang bát mì đi, ngơ ngác chờ đợi, chán nản.

Đột nhiên được tự do, Nhan Yên không biết phải làm gì.

Cậu giống như một sợi dây đã bị kéo căng đến cực hạn, bây giờ lực đã được nới lỏng, nó vẫn căng vì đã mất đi tính đàn hồi.

Quán mì không có nhiều khách, chắc hẳn người phục vụ thấy cậu chán nên bật dàn âm thanh để phát vài bài hát.

Khúc dạo đầu đầy mộng mơ và giai điệu hấp dẫn, chỉ cần một câu hát đã thu hút được sự chú ý của Nhan Yên.

Nhan Yên mở phần mềm nghe nhạc, nghe bài hát và đang định thêm bài hát vào danh sách phát.

"Tôi nên nói gì nếu chúng ta gặp lại nhau?

Thời gian trôi qua đã lâu không gặp

Vẫn khoác vai, dửng dưng và đứng đắn như người xa lạ…”

Một bài hát quá quen thuộc.

Kết quả nhận dạng âm nhạc đã được hiển thị trong câu đầu tiên.

Đoạn Tư Vũ - "Lặp lại cốt truyện."

Tim cậu lúc này chợt co rút lại, như thể cậu đang bị đẩy vào một chuyến tàu cao tốc, hướng về nơi tận cùng thế giới cách xa l*иg ngực mình.

Nhan Yên ngay lập tức thoát khỏi ứng dụng âm nhạc, lấy một cặp tai nghe từ ba lô, phát danh sách bài hát của riêng mình và tăng âm lượng cho đến khi nó hoàn toàn át tiếng hát trong dàn âm thanh nổi.

Post-punk rock lấp đầy màng nhĩ.

Nhan Yên vội vàng đứng dậy và rời đi như thể đang chạy trốn, để lại dư âm ở phía sau.

Nhưng bản chất của số phận là bướng bỉnh, con người có sợ hãi thì cũng sẽ đạt được điều mình mong muốn.

Nhan Yên lên máy bay và tận mắt cảm nhận được độ nổi tiếng của người đàn ông này.

Ngồi bên cạnh họ là một nam một nữ, vẻ mặt hưng phấn và trò chuyện không ngừng. Từ "Đoạn Tư Vũ" xuất hiện thường xuyên trong cuộc trò chuyện.

Trong mười phút ngồi đây, Nhan Yên đã nghe thấy cái tên này nhiều hơn hai năm trước.

Cao hơn tầng bình lưu, chuyến bay đã ổn định, Nhan Yên lại đeo tai nghe để cách ly mình với thế giới bên ngoài.

Nhan Yên kéo tấm che mặt xuống và nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh tâm trí bằng giấc ngủ, nhưng cậu không thể ngủ được.

Tim đập thình thịch.

Nó giống như một dấu hiệu của một điều gì đó sắp xảy ra.

Sau khi nhắm mắt tập trung một lúc, Nhan Yên thật sự không ngủ được nên cậu lại mở tấm che ra, ngơ ngác nhìn mây trời ngoài cửa sổ.

Những đám mây trên bầu trời có hình dạng kỳ lạ.

Ở đầu xa nhất có một đám mây hình hoa hồng đang quay chậm theo dòng không khí.

Nhan Yên mê mẩn đến mức quên mất thời gian trong giây lát cho đến khi được hành khách bên cạnh vỗ nhẹ vào vai.

“Thưa anh, bánh mì và nước của anh.” Cô tiếp viên đưa bữa ăn lên.

Nhan Yên không đói, liền tháo tai nghe đeo lên cổ, chỉ nhận nước: “Cám ơn, cho tôi nước là được rồi.”

Cô tiếp viên vừa rời đi, chàng trai bên cạnh đột nhiên tiến lại gần và hỏi: "Xin chào, tôi muốn hỏi, tai nghe của cậu là hãng gì vậy?"

Nhan Yên hơi dừng lại: "Không có hãng, tôi tự tuỳ chỉnh thôi.”

“Tuỳ chỉnh…” Đôi mắt của chàng trai sáng lên và nói như thể đó là một mật mã bí mật, “Anh cũng là fan à?”

Người hâm mộ đều biết rằng Đoạn Tư Vũ có một cặp tai nghe rất quý giá. Chúng luôn được đặt trong phòng thu và chỉ có thể nhìn thấy trong những bức ảnh và video do người quản lý của anh ấy gửi.

Có người đã cố gắng tìm hiểu nhãn hiệu và mua cùng một mẫu, nhưng cuối cùng họ phát hiện ra rằng đó là một cặp tai nghe hifi được tùy chỉnh. Đây là chiếc duy nhất thuộc loại này, vì vậy họ phải tìm người để tùy chỉnh một chiếc gần giống như vậy.

Nhưng bức ảnh trong tay Nhan Yên gần như không có gì khác biệt với bức chân dung kỳ lạ đó.

Giọng điệu của Nhan Yên vô thức tăng lên: “Tôi không phải fan của anh ấy.”

"Xin lỗi..." Cậu bé sửng sốt và xin lỗi vì sự đột ngột của mình.

“Không sao đâu.” Nhan Yên đeo tai nghe vào, nghiêng người tiếp tục nhìn mây.

Cái lạnh tột độ và cái nắng ấm áp lọt vào cửa sổ hoàn toàn là hai thái cực.

Chàng trai im lặng, liếc nhìn Nhan Yên, cậu ta luôn cảm thấy cậu trông quen quen, nhưng lại không thể nhớ mình đã nhìn thấy cậu ở đâu.

Không phải là một người nổi tiếng.

Đường nét khuôn mặt của cậu thậm chí còn thanh tú hơn so với các diễn viên trên màn ảnh, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ ở bên phải mũi thu hút nhiều sự chú ý nhất.

Quảng tử bị thu hút tới. Ánh sáng biến thành sương mù, hóa thành vầng sáng nước, nhuộm một lớp tập trung mềm mại và dịu dàng.

Vô cớ, sự chú ý của cậu bé bị thu hút cho đến khi người bạn đồng hành của cậu lắc tay.

"Cậu đang nhìn gì đó?"

“Không có gì.” Cậu bé nhìn đi chỗ khác.

Nửa sau của hành trình, tiếng ồn ào ở ghế bên cạnh cô trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, cuối cùng Nhan Yên cũng im lặng.

Tuy nhiên, sự im lặng này ngay lập tức trở về 0 sau khi hạ cánh.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3