Chương 21

Dịch: Anh Nguyễn

Sau bữa lẩu hôm đó, cuộc trò chuyện giữa họ không còn chỉ là nói lời cảm ơn hay nhờ giúp đỡ nữa mà họ trò chuyện như những người bạn thực sự.

Các bộ phim mới phát hành, nhà hàng tổ chức sự kiện và nhà ở cho các ban nhạc.

Trong những hoạt động này, cậu trở thành sự lựa chọn hàng đầu của Đoạn Tư Vũ.

Những lần trò chuyện, cậu đã có được những thông tin chính thống của Đoạn Tư Vũ thay vì những tin đồn rời rạc.

Ví dụ, gia đình nội ngoại của cha mẹ của Đoạn Tư Vũ là bạn của nhau và họ kết hôn theo lệnh của người lớn tuổi.

Sau đó, mẹ của Đoạn Tư Vũ muốn chấm dứt cuộc hôn nhân không tình yêu nên đã đệ đơn ly hôn, ra nước ngoài học tiến sĩ, gặp lại người yêu thời thơ ấu của mình và tái hôn ở đó.

Hoặc, Đoạn Tư Vũ không chỉ biết guitar mà còn chơi piano từ khi còn nhỏ.

Sau khi Đoạn Tư Vũ có chiếc máy tính đầu tiên khi còn nhỏ, anh không chỉ dùng nó để chơi game mà để tìm cách trộn nhạc và sắp xếp lại các bài hát bằng Cubase. Bây giờ anh thực sự đang viết bài hát và chiếc bàn ký túc xá của anh để đầy bản thảo nhạc. Hầu như không có chỗ cho thứ khác.

Một ví dụ khác, Đoạn Tư Vũ có một người chị gái bị mẹ bắt đi sau khi ly hôn. Sau khi học xong, cô trở về Trung Quốc và tiếp quản tập đoàn của cha Đoạn một cách mạnh mẽ và kiên quyết.

Nhan Yên cũng có một cô em gái được mẹ đưa đi khi còn nhỏ, điểm khác biệt là họ chưa bao giờ gặp lại nhau và gần như quên mất tên cũng như ngoại hình của nhau.

Cậu và Đoạn Tư Vũ hoàn cảnh giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác nhau.

Cũng giống như mặt trời và mặt trăng, chúng cùng chung một quỹ đạo nhưng lại là hai con người không liên quan.

Nhưng cho dù không liên quan, cậu vẫn cố gắng hết sức để giành được đặc quyền và đứng gần Đoạn Tư Vũ.

Hãy là người bạn thân nhất của Đoạn Tư Vũ.

Như thế này đã đủ chưa?

Hai tháng nữa, cậu sẽ không còn là sinh viên. Liệu đến lúc đó họ có thể duy trì được sự thân thiết này không?

Trong nhiều đêm khuya, Nhan Yên thường tự hỏi mình câu hỏi này khi chúc Đoạn Tư Vũ ngủ ngon.

Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng.

Vào ngày này, cuộc bảo vệ luận án đã kết thúc thành công. Một số người đã không tham dự lễ tốt nghiệp và sẽ rời khỏi khuôn viên trường vào ngày hôm sau . Một số người sẽ rời Bắc Thành vào tuần sau và tìm công việc sớm.

Để kỷ niệm lần gặp mặt cuối cùng này, dù độc thân hay có người yêu đi cùng. Sau bữa tối, họ đều bị kéo đến quán rượu, thề rằng sẽ không về cho đến khi say và sẽ cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc.

Lễ tốt nghiệp đang đến gần và quán rượu thực sự rất đông đúc. Thường thì hầu hết mọi người đến xem biểu diễn, nhưng bây giờ tất cả đều là sinh viên ăn mừng lễ tốt nghiệp của họ.

Nhan Yên không uống rượu, nhưng bị bao vây bởi sự hứng thú mãnh liệt, nên cậu cũng gọi một ly pha chế.

Nhưng Nhan Yên không quan tâm, vì vậy cậu nhấp thêm vài ngụm rượu, hai tay úp mặt xuống bàn, ngẩng đầu lên và ngang nhiên nhìn Đoạn Tư Vũ hát.

Khi kết thúc bài hát, Đoạn Tư Vũ cụp mắt xuống, liếc nhìn cậu. Khóe môi dường như hơi nhếch lên, như đang mỉm cười.

Đoạn Tư Vũ lại cười nhạo cậu nữa à?

Nhan Yên cau mày, khi tiếng nhạc dừng lại, cậu lẩm bẩm: "Tôi muốn yêu cầu một bài hát."

Giọng nói của cậu rất nhỏ nhưng vẫn bị Đoạn Tư Vũ nghe thấy.

"Anh muốn yêu cầu gù?" Đoạn Tư Vũ nhìn cậu và hỏi.

Bởi vì những lời này, những ánh mắt xung quanh đều tập trung lại, dừng lại ở Nhan Yên, họ ngạc nhiên, sửng sốt và khó hiểu và ghen tị.

Cậu chưa bao giờ nhận được nhiều sự chú ý như vậy. Nhan Yên đột nhiên tỉnh lại, nhưng sau đó nhận ra hành vi của mình quá quá đáng!

"Xin lỗi." Nhan Yên nhanh chóng đứng dậy, má và tai cậu đỏ bừng vì rượu hoặc vì xấu hổ.

Cậu vội vàng rời khỏi hàng ghế đầu, loạng choạng quay lại chỗ bạn ngồi, tưởng chừng như bình thường ngồi xuống. Nhưng thật ra nhịp tim của cậu nhanh đến mức phát điên, nội tạng cũng đập theo.

“Anh ổn chứ?” Có người hỏi cậu.

“Tôi không sao, tôi nghỉ một lát thôi.” Nhan Yên lắc đầu đặt ly rượu lên bàn, quyết tâm không bao giờ động đến nó nữa.

Uống rượu là xấu.

Để giảm bớt sự xấu hổ, Nhan Yên nhắm mắt lại, giả vờ say và dựa vào lưng ghế để vượt qua quãng thời gian này.

Những người khác nhìn thấy cậu "bất tỉnh" và ngạc nhiên vì tại sao khả năng uống rượu của cậu lại kém đến vậy.

Buổi biểu diễn kết thúc và đèn bật sáng vào lúc nửa đêm.

Các bạn cùng lớp của cậu đã không thể cầm cự sau vài ly rượu và họ cũng không quan tâm đến cuộc nói chuyện lớn khi họ đến. Vì vậy họ đều hét lên rồi rời đi với bộ dạng say khướt.

Những người xung quanh lần lượt rời đi. Có người vỗ về cậu và nói rằng họ sẽ cùng nhau trở lại trường học.

Nhan Yên chỉ lắc đầu: “Tôi sẽ nghỉ ngơi một lát, tỉnh lại sẽ rời đi, cậu đừng lo lắng cho tôi.”

Sau khi tất cả mọi người quen biết đều đã rời đi, Nhan Yên mới mở mắt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bức tường.

Khi màn đêm buông xuống, các vị khách rời đi theo nhóm hai, ba người, để lại một số sinh viên thức khuya vội vã chạy dl.

Trong tầm nhìn ngoại vi, bóng dáng của Đoạn Tư Vũ đang đến gần. Cậu quay đầu lại và ngơ ngác nhìn đối phương đang đi về phía mình.

Đoạn Tư Vũ cúi xuống, giơ tay lên vẫy vẫy trước mắt: "Nhan Yên?"

Thông thường, họ không gọi nhau bằng tên mà chủ yếu gọi nhau là “bạn”.

Nhan Yên.

Đây là lần đầu tiên Đoạn Tư Vũ gọi tên cậu, giọng nói lạnh như băng, tan thành từng bông tuyết, từng bông một rơi xuống tai cậu.

Nhan Yên không trả lời, cảm thấy choáng váng và bối rối. Cậu không những không tỉnh dậy mà còn cảm thấy say hơn.

"Ổn không? Anh có thể nhìn rõ không?" Đoạn Tư Vũ giơ hai ngón tay.

Cậu nhìn rõ ràng, lại tùy tiện nói dối: "4? Hay 2?"

Đoạn Tư Vũ nhướng mày liếc nhìn ly rượu trước mặt, có vẻ hơi ngạc nhiên.

Một lúc sau, Đoạn Tư Vũ cúi xuống, vòng tay qua lưng cậu, ôm cậu rồi bế cậu lên khỏi chỗ ngồi: "Tôi đưa anh về ký túc xá.”

Chỉ là ký túc xá thôi.

Mất chưa đầy nửa giờ để đi bộ từ đây về đó.

Làm sao một khoảng thời gian ngắn ngủi này đủ để bên nhau được?

Rượu, thứ tệ hại, giờ đây đã trở thành người lính hỗ trợ khích lệ.

“Giường trong ký túc xá của tôi đã bị chuyển đi rồi." Nhan Yên lại nói dối, “Tôi sẽ gọi xe trở về căn hộ đã thuê. Cậu giúp tôi lên xe nhé.”

Nhan Yên biết rất rõ việc Đoạn Tư Vũ chắc chắn sẽ không ném cậu vào xe và rời đi, bởi vì Đoạn Tư Vũ không thể làm điều đó.

Quả nhiên, Đoạn Tư Vũ nói: "Cho tôi địa chỉ, ta sẽ đưa anh trở về."

Sau khi nhập địa chỉ nơi đến và gọi taxi, Nhan Yên được đỡ đứng dậy, bước đi luộm thuộm và khập khiễng.

Đi được vài bước, Đoạn Tư Vũ dừng lại hỏi: "Tôi còn có thể đi cùng được không?"

Nhan Yên gật đầu và dùng hết sức lực bước về phía trước, cố gắng đứng vững, nhưng đôi chân lại bất giác run lên.

“Xin lỗi, tôi không thường xuyên uống rượu.” Nhan Yên nhỏ giọng xin lỗi.

Cậu chỉ muốn đứng và ở lại với Đoạn Tư Vũ thêm một lúc nữa, nhưng cậu không muốn tỏ ra yếu đuối và thậm chí không thể bước đi vững vàng.

Đoạn Tư Vũ nhẹ nhàng thở dài, đỡ cậu ngồi lên ghế, sau đó quỳ một gối xuống.

"Lên đi, tôi cõng anh." Đoạn Tư Vũ quay lại nhìn cậu

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3