Chương 4

Dịch: Anh Nguyễn

Một ngày trước khi đến Lộ Đảo, Chu Lan đã liên hệ trước với người để thuê xe công vụ, chỗ ngồi rộng rãi lạ thường, ít nhất năm người có thể chen chúc vào hàng ghế sau.

Diệp Tư Nguy ban đầu cho rằng chiều rộng của chiếc xe này quá phô trương và không cần thiết dù sao thì Đoạn Tư Vũ cũng không ngủ trong xe.

Nhưng khi Đoạn Tư Vũ đẩy Nhan Yên vào, nhanh chóng lấy chìa khóa và khóa cửa lại, sau đó hai người ngồi mỗi bên, cách nhau hai mét, im lặng ngồi. Diệp Tư Nguy lại cảm thấy việc thuê chiếc xe này thực sự là một điều đúng đắn.

Chuyến bay của họ đến sớm và hạ cánh trước hai giờ, nhưng Đoạn Tư Vũ không theo hắn đến bãi đậu xe, nói rằng anh có việc phải làm và yêu cầu họ đợi trong xe trước.

Hóa ra là để đón Nhan Yên.

Diệp Tư Nguy nhìn qua gương chiếu hậu, lén nhìn chuyển động ở hàng ghế sau.

Cả hai đều không nói gì và có vẻ như họ không hòa giải được.

Nhan Yên không thay đổi nhiều. Cậu gần như giống như hai năm trước. Cậu điềm tĩnh và hoang vắng, chỉ có một chút mệt mỏi khó phát hiện thôi.

Ngược lại, Đoạn Tư Vũ lại có khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo hơn bình thường nhưng mặt lại hướng về phía cửa sổ xe, thậm chí còn không thèm nhìn.

Sau một lúc bế tắc, Đoạn Tư Vũ lên tiếng trước: "Khách sạn nào?"

Nhan Yên không mặn mà cũng không nhạt nhẽo: “Anh tìm một ngã tư nào đó có thể đậu xe rồi cho tôi xuống là được.”

Nghe vậy, Đoạn Tư Vũ lập tức quay người lại, động tĩnh rất lớn nhìn Nhan Yên.

Và ngay cả khi nghe thấy tiếng động, Nhan Yên vẫn bất động, đáp lại bằng một cái thờ ơ.

Như thường lệ, lúc này tính khí của thiếu gia đáng lẽ phải nổi lên, bắt đầu xuất hiện điên cuồng, làm người ta khó chịu.

Nhưng Đoạn Tư Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì quay đầu lại, không chịu thừa nhận thất bại, lắc đầu "vô tâm".

Lại một sự bế tắc nữa.

Diệp Tư Nguy chủ động cứu anh: "Cậu Nhan, anh có nhớ tôi không? Tôi là Diệp Tư Nguy."

"Tôi nhớ rồi." Nhan Yên nhìn Diệp Tư Nguy.

"Gần đây ở Lục Thành có lễ hội âm nhạc, ở sân bay có rất nhiều người theo dõi và hâm mộ, nếu có người đuổi theo xe, nửa đường xuống xe sẽ rất nguy hiểm. Nói cho tôi biết địa chỉ khách sạn của cậu đi, chúng tôi đưa cậu đến đó. Cách này sẽ an toàn hơn." Diệp Tư Nguy nói dối.

Lễ hội âm nhạc ở Lục Thành đã trôi qua từ lâu, sân bay hôm nay tắc nghẽn hoàn toàn vì một ngôi sao nào đó vừa mới hạ cánh. Người đại diện cố tình tiết lộ thông tin chuyến bay, hy vọng mua được hàng hot.

Về phần thông tin chuyến bay của Đoạn Tư Vũ, người bình thường không thể có được, và nếu có được thì họ cũng không thể làm gì được. Việc vừa rồi họ gặp phải cảnh tượng hỗn loạn như vậy chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

“Nếu bây giờ tôi xuống xe…”

"Nó cũng không an toàn. Tôi quan sát thấy có rất nhiều người ngồi xổm trong bãi đậu xe. Nhìn xem, cửa sổ của chiếc xe đó phản chiếu bất thường, trong xe có thể có paparazzi. Nếu bây giờ cậu xuống xe khả năng cao là cậu sẽ bị chụp ảnh."

Lời nói vô nghĩa của Diệp Tư Nguy có sức thuyết phục rất cao, Nhan Yên thực sự bị thuyết phục.

"Chờ một chút, để ta xác nhận địa chỉ." Nhan Yên xác nhận địa điểm rồi báo địa chỉ cho Chu Lan.

Bản đồ chỉ dẫn cho thấy nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng không nằm trên Lộ đảo, mà ở phải vượt biển qua Tây đảo. Phải ngồi qua phà mởi có thể đến được đảo, nếu lái xe đến đó thì phải làm giấy thông hành mất rất nhiều thời gian.

Chu Lan làm trợ lý chưa đầy một năm, chưa từng gặp qua Nhan Yên, còn có chút chậm chạp muốn hỏi xác nhận xem cậu có muốn xe lái qua bến phà hay không.

---Nhưng cậu ta phải lái xe và không được đặt câu hỏi.

Diệp Tư Nguy nháy mắt và bảo Chu Lan đừng nói gì.

Chiếc xe khởi động và lao vào đường cao tốc, tăng tốc trên cây cầu bắc qua biển và đến bến tàu sau chưa đầy một giờ.

Không ai được phép ngồi trong xe khi phà đang di chuyển.

Nhan Yên xuống xe với chiếc túi trên lưng và đứng bên lan can nhìn thuyền rời đi.

Đoạn Tư Vũ đang lang thang trên boong tàu, không hiểu sao lại tình cờ đi bên đến bên cạnh Nhan Yên khi con tàu đang ra khơi và anh chỉ đứng đó mà không rời đi.

Thân tàu phập phồng theo sóng nước khiến người ta choáng váng.

May mắn trong túi vẫn còn nửa chai nước. Nhan Yên lấy nước ra uống vài ngụm để cảm thấy dễ chịu hơn.

"Say song sao?" Đoạn Tư Vũ hỏi.

“Không có.”

“Sao em không để túi xách vào trong xe?”

“Tôi sợ có người sẽ lấy mất nó.”

"Những vật có giá trị em đều để hết trong túi đó sao?"

Chưa đầy năm câu, mùi thuốc súng lại vang lên.

“Không có đồ giá trị gì.” Nhan Yên lập tức phản bác, “Nhưng tôi sợ anh lục túi của tôi, lấy đi đồ của tôi.”

"Tôi? Lấy đồ của em á?" Đoạn Tư Vũ cảm thấy không hợp lý, "Tôi bị bệnh mới đi lấy đồ của em.”

"Không phải trước đây anh từng lấy vali của tôi rồi à?”

"Tôi lấy vali rồi, cuối cùng không phải em cũng rời đi sao?!"

Nếu nói them câu nữa, họ sẽ đánh nhau mất. Khi người yêu cũ gặp nhau, chắc chắn họ sẽ giải quyết chuyện cũ.

Nhan Yên không trả lời và Đoạn Tư Vũ cũng ngừng nói.

Dù xung đột đã tạm dừng nhưng làn khói vô hình vẫn đang lan rộng và sự thù địch sẽ không biến mất vì sự im lặng này.

Cậu cảm thấy bồn chồn.

Nhan Yên không thích cảm giác này, cậu không thích nổi giận, cũng không thích tranh cãi với người khác, nhưng khi gặp người này, cậu lại không thể ngậm miệng được.

Cổ họng ngứa ngáy, Nhan Yên vô thức sờ túi để lấy hộp thuốc lá, nhưng nghĩ rằng mình đang ở nơi công cộng nên chỉ đút tay vào túi và không làm gì cả.

Hành động này rất quen thuộc, Đoạn Tư Vũ đã nhìn thấy mấy lần rồi.

Khi đó, để tránh cho anh hít phải khói thuốc, Nhan Yên sẽ tự mình ra ban công khi muốn hút thuốc, nói rằng khói thuốc thụ động có hại cho cổ họng.

Nhưng anh sẽ lặng lẽ đi theo cậu vì anh thích nhìn Nhan Yên hút thuốc.

Anh nhắm mắt lại, chậm rãi nói, khuôn mặt mờ mịt trong làn khói trắng, khi làn khói tan đi, nó trở nên trong trẻo, giống như một yêu tinh đẩy đám tuyết mù mịt lạnh lẽo vô cùng.

Anh không thể quan tâm đến thứ tầm thường như khói thuốc, nên anh đi theo cậu và muốn nhìn thấy nó, thậm chí còn vòng tay ôm lấy Nhan Yên để xem nó một cách phô trương.

Nhưng Nhan Yên chỉ đút tay vào túi, mím môi và chịu đựng. Cậu không hút thuốc và không làm gì cả.

Lạnh lùng đến mức cậu dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng cậu lại chịu đựng vì anh.

Niềm vinh dự này khiến anh cảm thấy phấn chấn và ngứa ngáy.

Nhan Yên có hút thuốc hay không? Điều đó không còn quan trọng nữa.

Bởi vì chỉ cần anh cúi đầu xuống là có thể nhận được nụ hôn vừa nóng vừa lạnh mà anh có thể yêu cầu.

Nụ hôn có mùi như ánh trăng.

Sóng không ổn định và thuyền lắc lư dữ dội.

"Muốn hút thuốc không?" Khi nói, giọng điệu của Đoạn Tư Vũ đã dịu đi, anh thậm chí còn không chú ý đến điều đó.

Nhan Yên không trả lời để tránh cuộc cãi vã vừa rồi.

Đoạn Tư Vũ nhất quyết đấu tranh: "Sao em không hút thuốc? Em không cần nhịn vì tôi đâu.”

"Bật lửa không được đem lên máy bay. Nếu anh không ép tôi lên xe, có lẽ tôi đã mua một cái ở nhà xe rồi." Nhan Yên không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, nên nói xong liền đeo tai nghe vào để tránh nghe thấy gì nữa.

Mùi thuốc súng cuối cùng cũng lắng xuống.

Diệp Tư Nguy ẩn nấp trong góc, lén lút quan sát cử động miệng của hai người, mặc dù hắn không đọc được một chữ hữu ích nào.

Chu Lan nhẹ giọng hỏi: "Diệp tổng, anh Yến này là ai...?"

“Nguồn cảm hứng lớn nhất của tổ tông chúng ta. Đó chính là nàng thơ, ánh trăng, sự trắng trợn và tuyết vùng cực.” Diệp Tư Nguy nói đùa, cố ý nói ra những từ buồn nônChu Lan không hiểu: "Rõ ràng, tuyết vùng cực...?"

Là bài hát nổi tiếng thứ hai của Đoạn Tư Vũ.

"Là người yêu cũ."

Nhìn từ xa, Nhan Yên đeo tai nghe lên và không thèm để ý đến anh nữa. Đoạn Tư Vũ cảm thấy bực bội và lại bắt đầu giả vờ lạnh lùng.

Diệp Tư Nguy thích thú vỗ tay, không quên ra chỉ thị cho Chu Lan.

"Sau này cậu nên thông minh hơn một chút. Nếu tổ tông của chúng ta mất bình tĩnh, đừng đến đó thuyết phục cậu ta làm gì. Đừng nói xấu Nhan Yên, nếu không cậu sẽ phải hậu quả đấy. Tóm lại, đừng can thiệp vào, cứ ở ngoài xem là được.”

Diệp Tư Nguy đã phải chịu đựng rất nhiều trong hai năm qua, dù tốt hay xấu, chỉ cần anh ấy nhắc đến Nhan Yên, chắc chắn hắn sẽ không yên.

"Tôi nhớ rồi." Chu Lan gật đầu, có hơi kinh ngạc.

Đảo Tây không lớn, có diện tích bằng một thị trấn cổ, từ bến tàu đến nhà nghỉ chỉ mất mười phút lái xe.

B&B là một ngôi nhà gỗ kiểu cổ bốn tầng nằm ở trung tâm của một hòn đảo cao, có những bức tường trắng xám, hoa giấy rậm rạp treo trên bậu cửa sổ và những bông hoa quấn quanh cửa sắt, hoàn toàn khác biệt với kiến

trúc xung quanh.

Nhan Yên cảm ơn và định xuống xe nhưng cửa đã bị khóa.

"Xin lỗi, cậu có thể mở khoá cửa xe được không?" Nhan Yên nói với Chu Lan.

“Được rồi, xuống đi.” Đột nhiên bị người lên tiếng, Chu Lan vội vàng điều khiển công tắc bên lái.

Tuy nhiên, Chu Lan vừa ấn ổ khóa xe thì cửa lập tức bị khóa lại. Sau khi cậu ra bấm khóa mấy lần, cửa lại bị khóa lại nhiều lần, như bị ma ám.

Diệp Tư Nguy nhịn cười, vỗ vỗ Chu Lan, ra hiệu không cần nhấn nút nữa.

Đoạn Tư Vũ đã trộm chìa khóa xe nhét vào túi để điều khiển, đương nhiên Chu Lan không mở được.

Nhan Yên cũng biết ai đang gây rắc rối. Cậu hít một hơi thật sâu và quay mặt về phía Đoạn Tư Vũ.

Ngay lúc đó, Đoạn Tư Vũ đã tháo kính râm ra, Nhan Yên quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt hoang dã đó.

Đôi mắt màu hổ phách, mắt hơi nhướng lên.

Giống như cơn gió ào ào trong hoang mạc, nó xâm chiếm và quét qua mọi thứ xung quanh, dễ làm rung chuyển tâm trí.

Trái tim cậu như ngừng đập.

Nhan Yên thắt chặt dây đeo ba lô, nhìn thẳng vào Đoạn Tư Vũ, nói một tiếng "cảm ơn" mạnh mẽ và quay đi.

Chỉ cảm ơn thôi, không tạm biệt.

Đoạn Tư Vũ hơi giật mình: "Không có việc gì."

Ổ khóa xe đã mở nhưng chưa đóng lại. Nhan Yên mở cửa và nhanh chóng bước ra khỏi xe.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3