Quyển 8 - Chương 1: Căn nhà

Đây là đâu? Bạn không biết.

Tầng hầm ngầm âm u ẩm ướt chỉ có một chiếc giường cùng một cái ghế dựa, xích sắt ám kim sắc qua cổ, chặt chẽ cố định chân bạn trên giường, bạn có thể hoạt động giới hạn trong giường, cả ngày trừ khi ngồi ngây ngốc ra thì chính là ngủ.

Trong tầng hầm ngầm thỉnh thoảng có chuột cống chạy qua, bạn xem nó kiếm ăn khắp nơi, cái đuôi thon dài nhẹ nhàng quét qua mặt đất, một bên thì kêu lên tiếng “chít chít”. Nó không tìm được đồ ăn.

Âm thanh giày da đạp xuống sàn nhà từ từ rõ ràng, làm người bạn đột nhiên run lên, bạn nhanh chóng đắp chăn lên giả bộ mình chưa tỉnh lại.

Theo tiếng mở cửa, một luồng ánh sáng nhỏ tiến vào, bạn không khỏi lặng lẽ nheo mắt lại nhìn một người đàn ông mặc đồ vest không chút cẩu thả, trong tay còn cầm đèn dầu. Thời đại nào rồi mà cứ luôn thích lấy đèn dầu lại đây, bạn chỉ hy vọng lần này ánh đèn có thể sáng lâu hơn một chút.

Hắn ngồi lên chiếc ghế bên cạnh gường bạn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt bạn, bạn biết hắn lại đang nhìn mình.

Người đàn ông này luôn thích ngắm bạn ngủ, như tên cuồng rình trộm, ngắm bạn không biết đủ. Hắn bắt cóc bạn, bạn không thể hiểu được lý do vì sao, một giấc ngủ dậy liền phát hiện trên cổ có thêm một thứ khác.Mới đầu bạn nghĩ hắn làm vì tiền, nhưng hắn đã giam bạn rất lâu rồi, không cướp tiền cũng không cướp sắc, thậm chí còn có xu hướng nuôi bạn nữa.

Bạn dưới mí mắt hắn mặt không đổi sắc giả bộ ngủ.

“Tỉnh rồi thì mở mắt đi.” Hắn thật lâu sau mới mở miệng nói, tiếng nói trong trẽo căn bản không giống hành vi điên cuồng của hắn.

Cổ đột nhiên đau đớn, hắn đang mở xích trên cổ bạn để kéo bạn lên, làm bạn bị đau phải kêu ra tiếng, đôi mắt đen tràn ngập nước mắt, bạn lại nhìn hắn trước sau không chịu rơi xuống giọt nước mắt ấy.

Hắn cũng không nghĩ tới bạn sẽ đau như vậy, bằng mắt thường thì có thể thấy cổ bạn đã bầm tím một mảnh. Hắn nhìn nơi đó thật lâu, không lộ cảm xúc gì làm bạn bất an, bạn muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn trở tay ngăn lại.

“Muốn chạy trốn?” Hắn nhẹ nhàng mở miệng, lại vô cớ làm bạn sinh ra cảm giác bị trào phúng.

Bạn rũ đầu xuống không nhìn hắn, sắc mặt tái nhợt khó coi, tay đặt ở một bên nắm chặt.

“Có thể.” Hắn lại nói.

Bạn ngạc nhiên ngẩng đầu, không có sự vui vẻ được nào cả. Bạn không đoán ra mục đích của hắn là gì, hắn luôn lấy một ít trò nhảm tới trêu đùa, giẫm đạp lòng tự trọng của bạn làm bạn an phận ở bên cạnh hắn. Bạn không dao động mà nhìn hắn, mang theo nghi hoặc.

Hắn chỉ là cười nhẹ, lấy ra chìa khóa mở ra xích trên cổ bạn, yêu quý cọ xát miệng vết thương. “Về sau em đừng làm mình bị thương nữa được không?”

Bạn thấy xiềng xích bị hắn lấy đi, sau khi hung hăng tát mình một phen thì mới nhận ra đây không phải mơ. Tim đột nhiên đập nhanh hơn, nội tuyến kí©h thí©ɧ nổ lớn, bạn đã lâu rồi chưa từng hoảng hốt như thế. Bạn mừng rỡ như điên đẩy hắn ra, chân trần đạp xuống đất, quá nhiều cảm xúc khiến bạn hơi không quen, sau đó chạy nhanh ra phía cửa.

Tự do… Tự do… Trong đầu bạn dường như đã bị hai từ này chiếm hết, khi bạn vừa muốn bước ra thì người đàn ông sau lưng lại mở miệng.

“Chúng ta chơi một trò chơi thế nào?”

Bạn liền tỉnh táo lại, hắn sao lại tốt bụng thế được chứ, bạn dừng bước, cứng đờ quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn duy trì tư thế ngã xuống đất, hơi ngửa đầu mắt cười như không cười mà nhìn bạn.

Đôi mắt xanh phảng phất như có biển sao trời mênh mông, mái tóc vàng hơi hỗn độn dưới ánh đèn càng thêm loá mắt, sườn mặt hoàn mỹ cực kỳ giống thần linh.

“Em chạy anh đuổi, nếu anh bắt được em… thì em sẽ mãi mãi ở đây.”

Những lời này giống như lời dụ dỗ của ác ma, nhẹ nhàng nói với tình nhân, Chờ bạn phản ứng lại, bạn đã nhanh chân chạy mất rồi.